Sau khi ý thức được đây là một cái âm mưu, Tạ Phi từ chối đủ kiểu, kiên quyết không muốn từng bước tiến vào miệng hổ của La Khanh. Đáng tiếc cuối cùng cậu vẫn bị vị thư kí nọ kéo đi, thư kí khoa đúng là một loại động vật thần kì, chỉ cần bị anh ta tóm được cánh tay, ngươi muốn thoát thân là điều không có khả năng. Những học sinh mỗi ngày đi ngang qua khu văn phòng khoa bị một cách tay từ bên trong kéo vào làm cu li miễn phí có thể làm dẫn chứng cho điều này.
Lúc Tạ Phi đi theo thư kí khoa tới chỗ bọn La Khanh thì thấy La Khanh đang đứng ở cửa văn phòng Hành chính, một đoàn thiếu nam thiếu nữ đang vây quanh anh ta vui vẻ nhảy cẫng, giống như muốn xin chữ kí gì đó. Tạ Phi vừa thấy biểu cảm tươi cười xán lạn của anh ta, trong lòng không khỏi lầm bầm:
Không phải có người bên cạnh rồi sao, tìm tôi tới làm gì chứ.La Khanh thấy Tạ Phi từ xa đi tới, cúi đầu nói mấy câu với người bên này xong liền bước nhanh về phía cậu. Đi đến bên cạnh cậu rồi mới hướng về phía thư kí gật nhẹ một cái, sau đó không vết tích chen vào đừng giữa thư kí với Tạ Phi.
Tạ Phi không có tâm trạng đối phó với anh ta, bản thân không dưng được nhận thêm một hạng mục cống hiến, cậu đặc biệt- vô cùng phiền muộn đâu. Chỉ là, sau đó La Khanh tiến sát gần bên tai cậu nhỏ giọng gọi một tiếng 'phu nhân' làm Tạ Phi hoảng sợ, nhanh chóng trừng anh ta một cái, nhỏ giọng nói: "Anh làm cái gì đó! Đang ở bên ngoài đấy!"
Khóe miệng La Khanh đại nhân nhếch lên thành nụ cười thắng lợi, "Cậu xấu hổ à?"
Kêu ngươi đừng có nói ngươi còn nói! Tạ Phi trộm liếc vị thư kí khoa đang đứng ở bên kia một cái, kết quả tên đó đang dùng tư thế nhìn trời, đúng kiểu phi lễ chớ nhìn. Thế giới này rốt cuộc là bị làm sao vậy, Tạ Phi thực sự tuyệt vọng với thế giới này rồi.
"Cậu còn không để ý tôi để ý cái gì chứ." Tạ Phi phản quân.
La đại nhân cảm thấy vui mừng sâu sắc, "Vậy thực quá tốt rồi."
Được rồi, thảo luận vấn đề này với anh chính là sai lầm của tôi. Lúc này chủ nhiệm khoa vui vẻ đi tới nghênh đón bọn họ, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tạ Phi một cái mới đem hai người họ dẫn tới khu văn phòng, đồng thời thân thiết pha trà mời hai người.
Đến lúc này Tạ Phi cũng lười giải thích, dù sao có La Khanh ở đây, mọi lời giải thích đều không có hiệu quả. Mọi người ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì có người gõ cửa tiến vào, chính là thầy giáo văn học cổ đại của Tạ Phi, thầy ấy tới đây để xin nghỉ một tiết, nói gia đình có việc gấp cần về nhà một chuyến, chủ nhiệm khoa tất nhiên cũng có hơi khó xử, nhưng người ta đã có việc gấp thì cũng không thể không cho nghỉ phép, bởi vậy chỉ có thể phê chuẩn chuyện nghỉ phép, tạm thời sắp xếp thầy cô khác đến dạy thay.
Lúc thầy giáo đó rời đi còn hướng về phía Tạ Phi gật nhẹ một cái. Tạ Phi chỉ có thể mỉm cười ứng phó, có trời mới biết hiện tại cậu muốn rời khỏi nơi đây đến mức nào, vị chủ nhiệm khoa nói chuyện với bọn họ hết nửa ngày, toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh quan hệ giữa cậu và La Khanh. Hỏi hai người quen nhau từ bao giờ, cảm tình nhất định rất tốt nhỉ bla bla bla. Tạ Phi thì nói năng thận trọng, La Khanh lại đối đáp lưu loát, lúc anh ta nói dối... ánh mắt đặc biệt... chân thành.
Còn may lúc chủ nhiệm khoa mời cơm trưa La Khanh còn biết từ chối, nói chung thì rốt cuộc cũng có thể thoát thân khỏi cái văn phòng đó rồi. Hai người sánh vai đi dưới bóng cây ven đường, đi dưới làn gió mát mẻ cùng bầu trời trong xanh, dáng người thon dài, hai người không thuộc cùng loại hình nhưng đều kiểu ngoại hình đẹp mắt, đem tới cảm giác hưởng thụ cùng suy nghĩ sâu xa cho người đi đường. Nếu bạn tiến đến gần một chút, liền có thể nghe được đoạn hỏi nhanh đáp gọn với tần suất cao giữa hai người họ.
"Anh đi theo tôi như vậy rất vui vẻ sao?" Tạ Phi nhịn không được hỏi.
La Khanh không cần nghĩ ngợi liền đáp: "Tất nhiên. Những lúc ở bên cậu tôi đều rất vui vẻ, đuổi theo cậu tôi cũng vui vẻ, vui vẻ là một loại thể hiện tâm tình của nhân loại, định nghĩa về nó không quá rõ ràng mà rất mơ hồ, dưới ngàn vạn loại tình huống khác nhau có ngàn vạn phương thức biểu hiện khác nhau, phu nhân muốn biết bộ dáng vui vẻ của tôi khi ở cùng cậu thuộc phương thức biểu hiện nào không?"
" Không cần."
"Thật đáng tiếc. Kì thực loại cảm giác này giống như những tin nhắn tôi gửi cho cậu vậy đó."
Anh gửi đó là tin nhắn sao? Anh không phải đang muốn kiểm tra IQ của tôi hả?
"Giống cái gì? Giống trò trơi giải đố, hay giống với Văn Ngôn Giáp Cốt văn? Anh cầu xin một cái hôn chúc ngủ ngon có đáng để biến hóa tận năm hình thức khác nhau sao?" Nói đến cái này Tạ Phi lại tức điên, còn cái gì mà hôn chúc ngủ ngon, cũng chẳng ở cùng một chỗ, lẽ nào tôi phải gửi cho anh qua Bluetooth sao?
La Khanh nhún nhún vai, "Tôi là muốn cho cuộc sống của phu nhân thêm nhiều niềm vui thú."
"Cảm ơn, tôi vẫn luôn sống thực tốt."
"Ngày mai sẽ càng tốt hơn."
Ngày mai sẽ càng tốt hơn, niềm vui của cậu cũng sẽ phải lùi lại một ngày. "Như những cơn sóng ngoài biển cả, bắt đầu có mãnh liệt tới đâu, cuối cùng cũng sẽ lùi lại."
"Phu nhân, lời này của cậu thực giống với một ván bạc, còn chưa bắt đầu đã lo lắng bản thân nhất định sẽ thua, giống như mua vé ngồi máy bay, còn chưa ngồi lên đã sợ máy bay sẽ xảy ra sự cố."
"Đây được gọi là dự trù rủi ro."
"Nhưng phu nhân à, cậu biết không, đến ngay cả Quan Âm Bồ Tát cũng đều có chồng."
Này, câu chuyện có thể đừng có đi xa vặn dặm như vậy không.
Tạ Phi khinh bỉ anh ta một cái, "Giới tính không đồng nhất sao có thể đem ra so sánh?"
La Khanh cười vui vẻ đáp lên vai cậu, "Giới tính bất đồng sao có thể nói chuyện yêu đương?"
"Buông tay." Tạ Phi lạnh lùng trừng bộ móng vuốt trên vai mình của La Khanh.
La Khanh tất nhiên sẽ không sợ, bàn tay anh ta giơ lên sờ sờ vành tai cậu, cười nhẹ nói: "Nóng quá ha!"
Nghe vậy Tạ Phi bất thình lình tức giận trừng qua! Tạ Phi sắp bị tức đến nổ phổi luôn rồi, lạnh lùng liếc anh ta một cái, bước nhanh về phía trước, ba bước thành hai bước đem anh ta vứt lại phía sau.
La Khanh nhìn bộ dáng khí phách của phu nhân nhà mình, cậu chàng đang hùng dũng oai vệ hiên ngang bước từng bước lớn rời đi, anh chỉ có thể vuốt vuốt sống mũi, khóe miệng không nhịn được nhếch lên thành nụ cười vui vẻ. Sức chiến đấu của La đại nhân là sự kết hợp giữa Cúc phân thiên hạ thêm Tiểu Nguyệt Bạch lại gấp mười lần lên mới có thể bằng được.
Chỉ là đối tượng đổi thành Tạ Phi, La đại nhân cũng sẽ đổi thành kết cục bất đồng: Vừa không cẩn thận dừng đúng lúc, liền phải chịu cảnh độc thân một đời đâu, còn thu hoạch thêm được câu 'Đáng đời nhà mi'. Bởi vậy......
"Phu nhân ơi, giận rồi sao?" La Khanh nhanh chóng đuổi theo.
"Tôi nào dám ạ." Ánh mắt Tạ Phi lướt một vòng, nhìn thấy bên cạnh có mấy nữ sinh đi qua, "Fan nhà ngài nhiều như thế, tôi nào dám tức tối gì với ngài."
"Phu nhân à, tôi biết sai rồi, trở về tôi lại chế tạo cho cậu mười cây roi sắt nhỏ bồi tội có được không." Biết sai liền sửa là đức tính tốt của La đại nhân, tất nhiên, điều này chỉ hạn chế thuộc về một mình Tạ Phi mà thôi.
Nhưng Tạ Phi vừa nhìn thấy cái bộ mặt tươi cười chiêu bài của anh ta, nhìn cái nụ cười xán lạn như đóa hoa mùa xuân liền cảm thấy càng thêm tức -- "Về sau anh trực tiếp đổi tên thành La xuân hoa đi."
La Khanh ngẩn người, triệt để ngẩn người, đại não anh ta cũng hoàn toàn không thể hiểu được từ roi sắt nhỏ đến La xuân hoa, ở giữa rốt cuộc đã phát sinh cái gì vậy? Lại nói, tại sao phải là La xuân hoa chứ? Phu nhân à, rốt cuộc thì cậu hận tôi đến nhường nào cơ chứ?
"Phu nhân, La xuân hoa không tốt lắm đi...."
"Chỗ nào không tốt, tôi chính là thích như vậy." Tạ Phi trả về một kích, âm thầm cho bản thân một cái like.
La Khanh nhìn vẻ mặt Tạ Phi vừa rồi vẫn còn đen sì, hiện tại đã bắt đầu lộ ra ý cười, cũng không đi tính toán cái gì mà La xuân hoa hay La cúc hoa nữa, mặc dù nói tổn hại đến hình tượng quang vinh của anh, nhưng hình tượng là cái gì, có thể lấy về làm vợ sao.
"Hay là trở về tôi đem Diệp lạc ô đề sửa tên thành Xuân hoa?"
Nghe được cái đề nghị này Tạ Phi bỗng có cảm giác không rét mà run. Nghĩ mà xem, về sau trên đầu Mộ Nha xuất hiện danh hiệu 'Phu nhân của Xuân hoa', quá khủng khiếp... da gà da vịt nổi đầy người, những con người thuần khiết chắc chắn không tiếp nhận nổi, "Vẫn là... không cần đâu."
Nghe vậy La Khanh xoa nhẹ mái tóc Tạ Phi, ôn nhu nói: "Vậy tôi sẽ chỉ là xuân hoa của một mình Phu nhân thôi vậy."
Mẹ nó, sao anh có thể dùng một câu thô tục nói đến phong cách như vậy? Tạ Phi vì chút cảm động nhẹ nhàng trong trái tim cảm thấy bất ngờ khó tả. Huống hồ, là xuân hoa của một mình cậu... tại sao lại là xuân hoa... xuân hoa.... xin lỗi tôi là thu cúc a anh giai à.....
Nhất thời vòng tròn quân trong lòng Tạ Phi lại xếp thành rồng dài, chỗ nào cũng là vòng tròn quân, đầy và dầy tới mức sắp tràn ra ngoài luôn rồi. Sau đó cậu lại nhìn tới thân ảnh như quỷ hồn lấp sau thân cây kia.
Được rồi, khuôn mặt của người đó bị thân cây che mất. Nhưng! cái áo phông mà người đó mặc có một cái mặt lớn với đôi mắt ngốc manh kìa lớn tới mức cái thân cây đáng thương phía trước không có cách nào che hết a, còn cái bảng ngu ngốc trong tay kia, những ngu dân bị cậu ta khinh bỉ thật muốn đâm đầu vào gốc cây tự tử chết đi cho rồi. Cho nên, Tô ẩm ương cậu là đang muốn làm cái gì vậy hả? Vũ trụ và mặt trận hòa bình lại ủy thác nhiệm vụ mới cho cậu sao?
"Ai?" La Khanh thuận theo ánh mắt của Tạ Phi nhìn qua, nghi hoặc hỏi.
Tạ Phi co rút khóe miệng, "Trung nhị bất thị bệnh."
"Cậu ta biết thân phận của cậu không?"
"Anh nghĩ dựa vào IQ cùng EQ của Trung nhị quân, chuyện này có khả năng sao?"
"Này cũng đúng." La Khanh gật đầu.
Tô Lê không biết rằng chỉ mới đây thôi, hai cái Q(IQ+EQ) của cậu mới vừa bị vô tình quất tơi tả. Cậu ta mai phục sau cái cây này là muốn hỏi La Khanh xin chữ kí.
Tạ Phi thực sự muốn giả vờ không nhìn thấy cậu ta, cứ đi qua như không biết gì. Nhưng bộ não bị móc ra của Tô Lê đang liều mình hướng về phía cậu điên cuồng nháy mắt ra hiệu, Tạ Phi thực không nhẫn tâm lờ đi cái bộ mặt...... méo mó đó.
Đúng lúc này La Khanh nhận được một cuộc điện thoại, Tạ Phi đành tự mình đi qua trước, bất lực hỏi: "Tô Lê, cậu đứng đây làm cái gì vậy?"
Tô Lê cẩn thận tỉ mỉ giấu đi chính mình, "Tôi muốn xin chữ kí, cậu nói tôi cứ xông thẳng tới xin hay quanh co một chút nhờ cậu xin hộ mới tốt?"
Đừng có trốn nữa, người ta nhìn thấy cậu từ lâu rồi!
"Cậu đừng trốn nữa, đi cùng tôi qua đó đi, kí tên đúng không, cậu có mang theo bút và giấy không?" Tạ Phi tận lực bình ổn giọng điệu của mình, sau đó thấy bộ mặt của Tô Lê biến thành 囧.
"Ách...... chiến lược thất bại......"
"Thôi được rồi, cậu về trước đi, lần sau tôi lấy giúp cậu." Tạ Phi dùng một tay chống đỡ lên thân cây, cậu cảm thấy lúc này bản thân cần một nơi chống đỡ. Từ khi cậu gia nhập cái bang Nhược thủy tam thiên kia, thế giới quan của cậu đã không thể nào bình thường được nữa. Ha ha, quen là tốt rồi.
"Làm sao vậy?" La Khanh nghe điện thoại xong mới quay trở lại, trong lúc nói chuyện cũng không quên dùng ánh mắt hứng thú đánh giá Tô Lê một chút.
"Tôi muốn nhờ anh kí tên, nhưng tôi quên mang theo bút với giấy rồi." Tô Lê không chút sợ người lạ nói, cho nên mới nói, vừa rồi còn trốn lấp sau thân cây có ý nghĩa gì chứ?" Như vậy đi, anh kí lên trên cái áo phông này của tôi đi!"
La Khanh bất lực giơ tay ra, "Huyết thư sao?"
"Ách......" Tô Lê nuốt ngụm nước bọt, "Tôi sợ mình cắn không đứt, răng tôi không tốt lắm."
La Khanh cùng đồng bọn của anh ta bị dọa sợ luôn rồi, liếc nhìn Tạ Phi một cái, thấy cậu chàng bất lực gật đầu, vì vậy cũng khôi phục lại bình tĩnh. Con ngươi xoay tròn lại đưa ra kế mới. "Như vậy đi, tôi có chút đồ để quên ở chỗ bạn, cậu đi lấy giúp tôi một chút. Ở chỗ cậu ta có rất nhiều sách có chữ kí của tôi, tôi bảo cậu ta đưa tặng cậu một quyển."
"Được nha được nha!" Tạ Phi còn chưa kịp ngăn cậu ta lại, Tô Lê đã gật mạnh đầu đồng ý. Đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện a thiếu niên! Đề nghị của La Khanh sao có chuyện đơn giản như vậy.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện a Tạ Phi, sự không đơn thuần của La Khanh có lần nào không vì đối phó với cậu chứ?
"Vậy được, cậu lấy đồ xong cứ đưa cho Tạ Phi là được, cậu ấy sẽ mang tới cho tôi." La Khanh vừa lòng gật đầu.
Tô Lê cũng vừa lòng gật đầu, chuyện đôi bên cùng có lợi, thực tốt.
Người dịch: Hana_Nguyen