Hệ thống: Mười mặt trời trên cây Phù Tang thâm tình nhìn về phía người đưa thư Mộ Nha, mời người chơi trong vòng ba phút cần tìm ra được người nhận thư chính xác.
Đối mặt với dòng nhắc nhở của hệ thống Mộ Nha chỉ có thể rủa thầm trong lòng. Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn mười vị mỹ nam tử khờ dại trên đầu đội vương miện, tóc dài tung bay trong gió, trên người mặc bộ kim sắc lấp lánh hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm trên cây, ha, rốt cuộc cậu cũng hiểu được tại sao trong một số tác phẩm văn học phương tây thì tướng mạo của các mỹ nam tử lại được hình dung giống với bộ dáng anh tuấn đẹp trai của thần Apollo rồi. Thẩm mỹ của nhà thiết kế Cổ Vực khi chế tạo ra nét đẹp cho nhân vật đúng là tốn không ít công sức, có thể lấy được máu mũi của tất cả người chơi trong Cổ Vực.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân em đang nhìn cái gì (mỉm cười)?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Nhìn anh đẹp trai.
Lúc gõ xuống mấy chữ này, Tạ Phi cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Nga, em đợi ở đây đừng đi đâu hết, tôi đến nói chuyện với bọn chúng.
Gì? Anh ta có vẻ khá bình tĩnh nhỉ. Tạ Phi thầm nghĩ, cậu thấy Diệp lạc ô đề sử dụng khinh công bắt đầu trèo lên cây tìm mấy anh đẹp trai rồi đứng lại đối thoại với từng người một. Trong Cổ Vực có một vài nhiệm vụ người chơi có thể tự do phát huy bằng cách sử dụng đối thoại với NPC nhiệm vụ, sau đó hệ thống sẽ dựa vào từ ngữ người chơi sử dụng để đối thoại với NPC đó rồi phán định kết quả thành bại của nhiệm vụ. Trên một màn hình máy tính khác mà Tạ Phi không nhìn thấy được, đối thoại của La Khanh với mấy anh đẹp trai như sau.
La Khanh: Thư, của ngươi?
Anh đẹp trai 1: Trái tim ta vẫn luôn hướng tới ánh trăng, khổ nỗi ánh trăng chiếu cống rãnh. Ta ở đây khổ sở chờ đợi đã gần năm trăm năm, Năm trăm năm năm tháng dần trôi, cứ tiếp tục như vậy biết làm sao mới tốt đây, ta nên làm thế nào mới có thể giải thoát....
La Khanh: Chết.
Lại đổi một người khác.
La Khanh: Thư là của ngươi?
Anh đẹp trai 2: Ngươi biết Thanh Nhi giờ nơi nào sao? Ta rất nhớ nàng, nhưng ta chỉ có thể ở đây sớm nở tối tàn, ngươi có thể giúp ta tìm được....
La Khanh: Nàng chết rồi.
Anh đẹp trai2: Ngươi lừa ta!
Lại đổi.
La Khanh: Thư?
Anh đẹp trai 3: Ta hóa thân thành Diệu nhật chiếu sáng khắp đất trời, tại sao không ai thèm yêu ta chứ....
La Khanh: Khoa Phụ.
......
Dưới những cuộc đối thoại đơn giản mà thô bạo như vậy, mười mặt trời cô đơn buồn chán tới chết xếp hàng bị Diệp lạc ô đề dứt khoát tàn phá hết một lượt, chỉ trong một phút ngắn ngủi, Diệp lạc ô đề đã đào ra được tên nhận thư chân chính để hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó lại thô bạo xuất ra đại chiêu cắt xuống một cành Phù Tang, đem về cho phu nhân nhà mình ở nơi xa.
Sau khi giao cành Phù Tang cho Tây vương mẫu, Tạ Phi như ước nguyện nhận được trang bị mà mình mong muốn, nhưng bản thân cậu luôn có cảm giác:
Hình như mình đã quên mất cái gì đó thì phải?Thôi kệ, lại đi đánh quái thêm một lúc nữa vậy, vì mục tiêu mãn cấp tiến tới, không bao lâu thì Tạ Phi thấy đã đến giờ đi ngủ, cậu liền nhanh chóng đăng xuất khỏi game. Ngày tiếp theo cậu dựa theo lịch trình tới lớp học. Trừ những lúc ngồi trong phòng học đọc sách ra thì chính là bị đám học sinh nữ phòng học bên cạnh đứng ngoài cửa vây xem, ngoài ra cũng không có chuyện lạ nào xảy ra hết, đến thời gian nghỉ trưa lại thấy Tô Lê đau khổ xông vào lớp học, trực tiếp kê mông ngồi xuống bên cạnh Tạ Phi bắt đầu ồn ào.
Thì ra tên ngu ngốc này vừa hưng phấn chạy tới trước mặt một đàn chị khóa trên, dùng vẻ mặt đầy ngưỡng mộ cùng xấu hổ nhìn người ta. Đàn chị cùng với bạn học của đàn chị sau khi lấy lại thần hồn sau sự kinh ngạc, vốn cho rằng cậu ta chạy tới là định tỏ tình, hoặc bày tỏ sự yêu thích với mình, ai mà ngờ hàng này vừa mở miệng liền nói: "Đàn chị ơi, chị thật là lợi hại! Ác bá vừa nãy chuyên đi bắt nạt người khác, chị chỉ cần hai tay chống eo thét một tiếng thì hắn liền bị dọa chạy mất tiêu rồi! Chị thật là khí phách, so với nam nhân còn mạnh mẽ hơn nhiều! Đàn chị em thật sùng bái chị, chị kí tên giùm em được không..."
Nghe đồn nụ cười thân thiện ôn như trên mặt đàn chị đó lập tức biến dạng, sau đó chính là cảnh Tô Lê đong đầy nước mắt chạy về tìm Tạ Phi kể khổ.
"Rõ ràng tôi chỉ muốn biểu đạt sự sùng bái của mình với chị ấy mà thôi, tại sao chị ấy lại ghét bỏ tôi như vậy chứ..." Thật ra thì Tô Lê chỉ làm ra vẻ, chứ nào có rớt được giọt nước mắt nào đâu, nhưng khuôn mặt tươi tắn thường ngày nay nhăn thành một đống, nhìn qua muốn đáng thương bao nhiêu thấy đáng thương bấy nhiêu.
"Tô Lê này, giọng cậu lúc đó chắc cũng không nhỏ đâu nhỉ. Nói một cô gái như vậy khi đi trên đường là rất không lễ phép đó." Tạ Phi cạn lời, để sách xuống nói.
"Vậy sao?" Tô Lê chớp chớp mắt, có chút buồn bã, "Người địa cầu thật là phiền phức..."
......
Tâm trạng buồn bã của Tô Lê không duy trì được bao lâu, cái tên trời sinh thuộc phái lạc quan yêu đời này chẳng mấy chốc đã cầm điện thoại lên bắt đầu xem truyện tranh của mình, lâu lâu lại lẩm bẩm gì đó, nói đến cực kì vui vẻ. Tạ Phi không muốn tiến nhập vào thế giới thần kì của cậu ta cho nên yên tĩnh ngồi bên cạnh đọc sách, cố gắng làm nhạt đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Đáng tiếc, Tô Lê vẫn không muốn buông tha cho cậu.
"A haha ha Tạ Phi cậu xem này, thực ra nếu đem câu nói kinh điển của Conan là "Chân tướng chỉ có một" đổi thành "Các ngươi lũ địa cầu ngu xuẩn' cũng thực là hòa hợp nha, rất xứng đúng không! Tôi làm cho cậu xem." Nói xong, Tô Lê tiến về phía Tạ Phi, một tay giơ về phía trước, làm động tác kinh điển của Conan chỉ về phía Tạ Phi: "Các ngươi lũ địa cầu ngu xuẩn!"
Mau nói câu xin lỗi với học sinh tiểu học vạn năm a!
Biểu cảm của Tạ Phi lúc này chỉ có thể thể hiện bằng:...
Dãy ba chấm bình thường đã không thể miêu tả được sự bất lực cùng cạn lời của Tạ Phi, chỉ có những vòng tròn mờ mịt có thể biểu đạt nó. Tô Lê a Tô Lê, cậu không biết bản thân để lộ ra điều quan trọng gì sao? Lũ địa cầu ngu xuẩn, cái giọng điệu này, sao mà thân quen đến thế.
"Đúng rồi! Tạ Phi cậu có chơi game không?" Tô Lê một mình tự chơi tự vui vẻ, rồi lại quấn lấy Tạ Phi nói sang chuyện khác, "Cổ Vực chơi rất vui nha, cùng chơi đi, như vậy lúc chúng ta tan học có thể cùng nhau chơi game, tôi tên là Trung nhị bất thị bệnh nhe..."
Lộ rồi, triệt để lộ hành tung. Tạ Phi lặng lẽ gâp sách lại, xoay đầu ra nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đợi bản thân bình tĩnh trở lại.
"Tôi nói với cậu nha, game này thực sự rất được, tôi vào cái bang hội tên là Nhược thủy tam thiên, cậu biết không? Người trong bang hội ấy hấp hơi kinh khủng khiếp!"
Xin lỗi tôi vừa nghe thấy cái câu không tưởng gì thế này?
"Mấy ngày trước đại thần bang hội bọn tôi vừa mới trở lại, còn mang theo phu nhân nhà anh ta về cùng nha, tôi kể cậu nghe, theo quan sát cùng suy đoán của tôi, Ô Nha quân đúng là người trong ngoài bất nhất, cậu ta với đại thần đúng là một cặp trời sinh đó, cách cậu ta nói chuyện rất vui còn biết quất roi sắt nữa...."
"Vậy sao?" Nháy mắt có vô số vòng tròn xâm chiếm lấy nội tâm Tạ Phi, suýt chút nữa muốn tràn ra bên ngoài. Tạ Phi nhanh chóng uống một ngụm nước, đem chúng đẩy trở về.
"Đúng vậy đúng vậy!" Tô Lê liên tục gật đầu, dùng sức toàn thân cố sức khuyên nhủ Tạ Phi chơi game cùng với mình.
"Tôi còn phải đi làm." Tạ Phi quyêt đoán nói lời từ chối. Nếu để Tô Lê biết được cậu chính là Mộ Nha thì kết quả không phải là Tô Lê ngại ngùng đâm dầu vào núi Côn Lôn tìm chết, mà là từ nay về sau tất cả người bang Nhược Thủy đều biết được Thần phu đại nhân tên là gì, đang học đại học ở đâu, sau đó, cậu sẽ trở thành nhân vật chính để bị vây xem. Trừ khả năng này ra, Tạ Phi không còn nghĩ ra được kết cục nào khác nữa. Đáng sợ nhất chính là Diệp lạc ô đề.. nhỡ đâu gặp gỡ anh ta trong hiện thực, không biết cậu có cần phải chuẩn bị trước mấy cuộn băng dính, đem miệng anh ta dán chặt. Đỡ phải mở miệng đóng miệng 'phu nhân'. Dọa chết người đơn thuần sống trên thế giới này mất.
Nếu nói người bang Nhược thủy đều là một chữ 'tỉnh''井', ngang dọc đều là nhị '二'. Vậy nhân sinh của Trung Nhị quân là một bàn cờ được mạnh mẽ ghép thành từ vô vàn chữ 'tỉnh''井', Từ lúc sinh ra cho tới chết đều là 'nhị'. (Nhị: Ví với một người ngu ngốc, có những hành vi ngu ngốc khác người) Tạ Phi còn phát hiện thực ra Tô Lê suốt ngày treo cửa miệng câu 'Các ngươi lũ địa cầu ngu xuẩn' cũng có chút đạo lý, người địa cầu bọn họ không có thể loại đồng bào thần kinh như cậu ta.
Mẹ ơi sao tự dưng có suy nghĩ muốn cười ghê ta.. Tạ Phi rốt cuộc kìm nén không nổi nữa, khóe miệng cậu nhếch lên, cả khuôn mặt sáng ngời vui vẻ cười tươi không dứt, làm cho nhóm nữ sinh đi bên hành lang lớp học không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, thành công tạo nên những vòng bong bóng màu hồng si mê. Sự thực chứng minh, một người bình thường trầm tĩnh văn nhã lại có nét thành thục ổn trọng khi cười lên luôn có lực sát thương cực lớn.
Chỉ là hòa thượng ngu dốt Tô Lê không hiểu ra làm sao, vì chuyện rủ rê chơi game này đã làm phiền Tạ Phi nguyên một buổi chiều. Chiều tối sau khi về tới nhà, Tạ Phi sâu sắc cảm nhận được dây thần kinh của bản thân thực muốn đứt đoạn.
Buổi tối Tạ Phi lên game như thường lệ, ngược lại thấy hình đại diện của Diệp lạc ô đề đang ở trạng thái màu xám, qua một lúc lâu cũng không thấy anh ta vào game. Lúc này La Khanh đang ở bên trong rạp hát xưa chỗ Ninh Hàn, có việc cần anh quan tâm giải quyết, đó chính là Hạ Thanh Hà.
Từ sau đêm đó, gần như đêm nào Hạ Thanh Hà cũng đến báo danh tại rạp hát xưa, ánh mắt liếc bốn xung quanh giống như đang tìm kiếm ai đó trong dòng người đông đúc. Lúc đến tràn đầy hi vọng, khi rời đi lại là ánh mắt thất vọng không thôi, ngay cả Ninh Hàn biểu diễn trên võ đài cũng có thể phát hiện ra được anh ta.
Rất nhiều người cho rằng Hạ Thanh Hà là fan hâm mộ của Ninh Hàn cho nên mới như vậy, nhưng chỉ có Ninh Hàn biết, anh ta tới là vì muốn tìm Tạ Phi. Mỗi ngày là người đến đầu tiên và là người về cuối cùng, một người có nghị lực như vậy, thực làm Ninh Hàn cảm thấy vui vẻ thay cho La Khanh, cậu xem đi, đối thủ đáng gờm xuất hiện rồi.
Mà đêm nay Hạ Thanh Hà không đi một mình, hôm nay anh ta chỉ đợi trong rạp hát tầm hơn mười phút, kịch còn chưa bắt đầu đã đi rời đi cùng người kia.
Trong hậu đài, Ninh Hàn một bên chỉnh sửa hóa trang của bản thân, một bên nói chuyện với La Khanh: "Vừa rôi tôi đi thăm dò cậu ta một chút, đêm nay cậu ta phải rời khỏi đây về thành phố H, lần này đến đây là đi công tác, nhưng bộ dáng cậu ta giống như nhất quyết không chịu từ bỏ. Cậu không nói chuyện này cho Tạ Phi liệu có sao không?"
La Khanh đùa nghịch cây trâm trong tay nói: "Xem phản ứng hôm đó của Tạ Phi, hiển nhiên có thể thấy được cậu ấy đang muốn trốn tránh cái gì đó. Tôi không sợ hai người họ gặp mặt, thế nhưng chuyện này phải do Tạ Phi tự mình quyết định có muốn gặp mặt anh ta hay không. Huống hồ tôi vừa thấy tên Hạ Thanh Hà này liền có cảm giác.. không thích cho lắm."
Còn về nguyên nhân không thích thì Ninh Hàn chỉ cười mà không nói. Cuối cùng cậu ta chỉnh sửa lại đuôi tóc, liếc La Khanh một cái nói: "Cậu tự lo lấy đi, chuyện tình cảm không nên tính kế quá nhiều."
Nói xong Ninh Hàn liền đi lên đài biểu diễn. Mà trong mắt La Khanh như có gì đó thoáng qua, thế nhưng anh vẫn trầm tư không nói.
Lúc này, trên đường quộc lộ rời khỏi thành phố B, Hạ Thanh Hà mệt mỏi ngồi trong xe, dùng tay ấn nhẹ mi tâm yên lặng không nói câu nào.
"Vẫn còn nghĩ đến chuyện về cậu ấy à?" Người đang lái xe liếc nhìn anh ta một cái, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
"Cậu ấy nhất định còn ở đó, nhưng tai sao tôi lại không tìm được cơ chứ?" rốt cuộc Hạ Thanh Hà cũng mở miệng nói chuyện, trên mặt hiện ra nét đau khổ, "Cậu nói... có phải cậu ấy không muốn thấy tôi không?"
"Tôi..."
"Nhưng tôi thật sự rất nhớ câu ấy... nếu được trở lại một lần nữa, bất kể phải trả giá đắt như thế nào tôi cũng nhất quyết không buông tay, tôi chỉ là..." Dường như nhớ tới chuyện đã qua, sắc mặt Hạ Thanh Hà trở nên đặc biệt khổ sở, sự hổ thẹn cùng nỗi thống khổ sâu sắc tới tận tim gan, người anh ta muốn gặp giờ đây không biết đang ở nơi đâu.
Đáng tiếc trên thế giới này không có liều thuốc gọi là hối hận, nếu đã mất đi còn có thể trở lại, vậy ý nghĩa của hai chữ 'trân trọng' ở đâu chứ? Khi đó không biết trân trọng đổi lại là sự hối hận của hiện tại, mà trong mắt người này chỉ chứa đựng một người, chỉ có quá khứ cùng với Tạ Phi.
Người lái xe dùng lực rất lớn gắt gao nắm chặt vô lăng, dường như chỉ có vậy mới miễn cưỡng ổn định được tâm trạng của bản thân. Hắn ta vẫn luôn diễn, giống như một kẻ vô hình bảo vệ bên cạnh người này. Hắn tên là Nhan Hòa, cũng là người chứng kiến toàn bộ quá khứ của Hạ Thanh Hà cùng với Tạ Phi, từ khi quen biết rồi đến lúc tách biệt, bản thân hắn ta xuất hiện từ đầu tới cuối trong câu chuyện đó, nhưng lại chỉ là một người ngoài cuộc.
Bất kể bao nhêu năm trôi qua, người bên cạnh này cũng chưa từng quay đầu liếc nhìn hắn dù chỉ một cái.
Nhan Hòa không phải chưa từng nghĩ Tạ Phi sẽ xuất hiện một lần nữa, mà lần gặp lại của họ có lẽ là muốn nhắc nhở hắn rằng, mọi chuyện đã đến lúc kết thúc rồi.
Mặc dù tình cảm giữa Tạ Phi với Hạ Thanh Hà không phải do hắn cố ý phá hoại, nhưng năm đó hắn cũng từng mang theo tâm tư ác liệt khi tự mình giấu giếm tin tức đó với Tạ Phi, có lẽ vận mệnh đã định sẵn, hắn ta cần ở đây bồi thường lại hết thảy.
Xe chạy cả quãng đường dài, sau khi đưa Hạ Thanh Hà trở về nhà, Nhan Hòa vừa suy ngẫm vừa lái xe về căn hộ của mình. Mở đèn, mở máy tính, đăng nhập vào giao diện game mà nhiều năm chưa từng onl lại, thẫn thờ nhìn nó một hồi lâu.
Sau đó hắn mở trang diễn đàn game ra, từ trong đống bài viết chồng chất kia tìm ra được một bài đăng từ năm năm về trước. Tên bài viết này chính là , mới đọc chỉ cảm nhận được đó là một cái tiêu đề vô cùng văn nhã, mà nó cũng thể hiện được tâm trạng lúc này của Nhan Hòa.
Mở bài viết ra, câu chữ không nhiều, mở đầu chỉ với một câu -- Dùng nó để tưởng niệm với Vẫn lạc Song tử tinh, tưởng niệm đã từng là một đoàn đội sáu người, tưởng niệm đã từng là sự huy hoàng của thời đại này trong Cổ Vực.
Con chuột trong tay Nhan Hòa lướt qua từng cái id quen thuộc, giọt lệ rốt cuộc cũng không kìm nén được mà rơi xuống.