Tương Văn Văn sợ hãi yếu ớt, thời điểm nói chuyện ánh mắt mơ hồ, có chút không dám nhìn thẳng Tuế Hòa, vốn dĩ Tuế Hòa đào hố nằm xuống bên mộ nàng cũng đã làm nàng sợ hãi mất khống chế lực lượng rồi, hiện tại Tuế Hòa lại hấp thu mấy năm oán lực của Vệ Tiếu đã trở nên càng thêm “Cường đại”, muốn giải quyết một tiểu
quỷ bị chết chìm như nàng, căn bản không phải việc khó.
Huống chi chỉ bằng chút lực lượng này của nàng chỉ sợ căn bản không đủ đập vào mắt.
Nghĩ vậy, thanh âm Tương Văn Văn càng trở nên nhỏ bé yếu ớt, cuối cùng chỉ lo nhìn vệt nước dưới chân phát ngốc, không dám nói nữa.
Tuế Hòa nghe hiểu ý Tương Văn Văn muốn biểu đạt nhưng nàng không có lập tức đáp lại, trong đầu lại lần nữa
hiện lên lòi Vệ Tiếu nói với nàng-
muốn sống lại thành người là không có khả năng nhưng nếu có thể thu đủ 3000 nguyện lực với một thân thể thì
có khả năng đi dưới ánh mặt trời như người bình thường.
Nếu có thể mỗi ngày không cần che che giấu giấu, vậy đại kế báo thù của nàng sẽ càng thêm dễ dàng.
Chỉ là cái gọi là nguyện lực, tức là tâm nguyện chi lực cùng với một chút oán lực quỷ tích lũy không giống nhau.
Tuy hai người chuyển hóa lẫn nhau, một nguyện một ứng bất luận là người hay quỷ, nhưng người trước muốn tích lũy cũng không đơn giản hơn người sau bao nhiêu.
Mà mặc dù Tuế Hòa hấp thu lực
lượng của Vệ Tiếu, hơn nữa cộng với lực lượng của bản thân cũng không quá 6 giờ đồng hồ.
Nhìn Tương Văn Văn, Tuế Hòa do dự cân nhắc hồi lâu rốt cuộc vẫn lựa chọn mở miệng:
“Ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?”
Một ngày thúc roi phi ngựa, khi Cao Dã Tiểu Minh rốt cuộc cũng đuổi tới Đông Lâm Thành đã qua canh ba.
Bọn họ không có tìm khách điếm gần đó để ở mà là trực tiếp căn cứ theo tin tức người Vinh phủ cung cấp, tìm chỗ Vinh Thăng An hay ở ở Đông Lâm Thành.
Nhưng họ Vinh kia có gia đại nghiệp đại, lại sinh ra ở Đông Lâm nên thật sự có quá nhiều chỗ ẩn thân, lại không thể rút dây động rừng trực tiếp tìm người gác cổng hỏi chuyện, cho nên kéo thân mình mệt mỏi dò xét một vài chỗ cũng không hề phát hiện được gì, Cao Dã quyết định tìm một chỗ nghỉ tạm một đêm trước, đến bình minh tinh thần cũng khôi phục lại, bàn bạc kỹ hơn.
“Bổ đầu
Nếu Hoàng bộ đầu tới
thì so tìm được chúng ta?
Hai người vì tránh tai mắt của người khác nên tìm khách điếm nho nhỏ, đang muốn đi vào, Tiểu Minh nhìn hoàn cảnh chung quanh, có chút lo lắng hỏi.
Cao Dã không có chần chờ, tiếp tục đến cạnh cửa khách điếm: “Bọn họ chỉ sợ sẽ không tới đâu!”
Tiểu Minh khó hiểu đuổi theo: “A? Vì sao?”.