Ngưu quản gia thấy hắn siết chặt lông mày, ánh sáng càng ngày càng ảm đạm, trong lòng chậm rãi chột dạ: “Tiểu Lý đạo trưởng, trời sắp tối rồi, có đào mộ nha đầu chết tiệt kia không? Tiểu thư nhà ta mê mang một ngày rồi, nếu không tốt lên, chỉ sợ sẽ khiến lão gia cùng phu nhân sinh bệnh mất….
”
Tiểu Lý đạo trưởng nhíu mày gật đầu, không có nhìn quản gia: “Có bần đạo ở đây, các ngươi cứ yên tâm đi,
huống chi vấn đề tiểu thư nhà ngươi không nghiêm trọng lắm, chỉ cần làm theo những gì ta nói, dời mộ Tương Văn Văn đi, tìm chỗ nào tốt để hậu táng thì có thể khiến nàng không thuốc mà khỏi!”
Ngưu quản gia nghe xong liền vui mừng, trong thanh âm lộ ra hưng phấn nhưng xem tiểu Lý đạo trưởng vẫn không có ý muốn đào mộ, không khỏi suy sụp, nghi mà không vui nói: “Đã là như thế, vậy đạo trưởng còn đang đợi cái gì nữa?”
Đạo trưởng trầm ngâm không nói, lại quan sát một trận, mới giải thích:
Gần đây, không thích hợp! Trừ bỏ
đạo u hồn hại tiểu thư nhà ngươi mê
mang kia, còn có một đạo….
Vô
cùng đáng sự….
.
hơi thở Lệ quỷ!”
“Lệ….
Lệ quỷ?!”
Không chỉ Ngưu quản gia và vài tên nam tử phía sau bọn họ, ngay cả A Hương cũng bị lời nói của vị tiểu đạo trưởng kia làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Tuy nói chỗ này là bãi tha ma, vốn là chôn rất nhiều thi thể vô danh, một khi vào đêm, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, vong hồn oan quỷ lục tục phiêu ra nhiều như lông trâu cũng chẳng có
gì lạ.
Những cái hung quỷ ác sát đó nhân cơ hội ra hại người chỗ nào cũng có.
Nhưng quỷ quái hung ác tàn nhẫn cũng chạy không thoát vận mệnh gặp sáng sẽ chết nhưng mà hiện tại còn chưa vào đêm đã có quỷ “Giương oai” dưới ánh mặt trời, này thật làm người ta khó có thể tưởng tượng cùng lý giải.
Quản gia bao gồm bọn nam phía sau nghe xong đều bị tâm sinh khiếp đảm, cả đám rụt người lại dựa vào nhau, sợ hãi đánh giá mọi nơi.
Sắc mặt Tiểu Lý đạo trưởng phi thường nghiêm túc, giơ la bàn từng bước đến gần mộ Tương Văn Văn
tựa như muốn xác định phán đoán của mình.
Nhưng luồng hơi thở kia như có như không, hắn càng muốn tra xét rõ ràng càng khó xác nhận, kim la bàn phần phật không ngừng xoay chuyển cái, tựa hồ theo màn đêm trầm thấp, ở chung quanh bọn họ đã có vô số hơi thở quỷ quái.
Tuy rằng đám người Ngưu quản gia không rõ la bàn rốt cuộc là biểu thị cái gì nhưng thấy đạo trưởng trẻ tuổi cau mày liền cảm thấy toàn thân như vô lực, trái tim muốn nhảy lên yết hầu.
Không đợi bọn họ lên tiếng dò hỏi thúc giục, tiều Lý đạo trưởng đã rút
kiếm gỗ đào ra đưa ngang ngực, cũng theo hướng la bàn không ngừng điều chỉnh góc độ.
Rốt cuộc, khi một tia ánh mặt trời cuối cùng tan hết, đêm tối bao phủ đại địa liền cỏ một trận gió âm kịch liệt thổi qua, thổi qua cổ, gương mặt bọn họ; lay động vạt áo bọn họ, thổi vào các mộ phần, thổi cờ chiêu hồn bay phất phới….
Mọi người ở đây, bao gồm tiểu Lý đạo trưởng đều nín thở ngưng thần, bỗng nhiên, “A!” một tiếng kinh hô vang lên, liền thấy một nam tử nhỏ bé nhất bên người Ngưu quản gia đang tự bóp chặt cổ mình, giãy giụa đem thân thể của mình bay lên cao cách mặt đất
khoảng ba trượng.
Sau đó lại chợt ngã rũ.
Bất quá chỉ tong chớp mắt đã bị quăng ngã thành một đống thịt nát…
Thấy vậy, mọi người đều bị dọa đến hồn phi phá tán, không nghe tiếng hô, chỉ bất chấp chạy loạn.
Một trận tiếng hô gào, Ngưu quản gia ở bên cạnh tiểu Lý đạo trưởng chạy đi hai bước, liền cảm thấy trước ngực chợt lạnh.
Hô hô gió lạnh thổi đến hắn cảm thấy nứt xương đau mình, vừa cúi liền
thấy chỗ ngực không biết từ khi nào đã bị đào rỗng, trái tim còn đang nhảy lên, lăn trên mặt đất, máu tươi phun ra ào ạt….
Cùng với thanh âm Ngưu quản gia phốc đau ngã quỵ trên mặt đất, tiểu Lý đạo trưởng khôi phục trấn tĩnh nhìn chuẩn thời cơ, nhanh chóng móc ra ba tấm hoàng phù, nhắm ngay chỗ đất trống “Không người”, thì thầm: “Lấy ngô đạo tâm, chứng lục giới môn…….