Vinh Thăng An chưa nói xong, bá một tiếng, cái bàn bị ném đi, chén đĩa rớt đinh linh leng keng không ngừng, phu nhân hài tử hai phòng bị dọa đến nói không nên lời, hai người đàn ông say rượu hôn mê cũng loáng thoáng khôi phục chút thần trí.
Quản gia tỳ nữ cũng không dám lên tiếng.
Vinh Thăng An nổi trận lôi đình, vừa muốn phát hỏa liền bị Vinh Lan Thị túm kéo vào phòng ngủ.
Rốt cuộc là không muốn người khác nhìn chuyện xấu trong nhà, Vinh Lan
Thị cho hạ nhân lui ra, chỉ vào một cái rương gỗ đỏ thẫm trong phòng: “Mấy thứ này đều là ngươi đưa cho mấy tiện nữ nhân kia đúng không? Như thế nào, ở bên ngoài chơi còn không đã ghiền còn muốn đưa các nàng vào phủ ở với lão nương phải không?”
Theo hướng Vinh Lan Thị chỉ tay,
Vinh Thăng An vốn dĩ giận đỏ mặt, tức khắc trở nên trắng bệch còn suýt nữa ngã xuống, hắn lui ra sau một bước ngồi vào trên mặt đất.
Thấy phản ứng rõ ràng như vậy hiển nhiên là nhận ra mấy cái “Dơ bẩn phá vật” trong đó, trong lòng Vinh Lan Thị dâng lên cuồn cuộn chua xót, khom
lưng nắm những cái yếm đỏ, vòng tay vàng, vòng cổ bạc, tượng đất ngẫu nhiên linh tinh ném vào đầu Vinh Thảng An.
Xem người như cũ ngơ ngác, Vinh Lan Thị thuận tay túm lên một cuộn tranh vô cùng hoa mỹ ném về phía Vinh Thảng An.
Vốn là bởi vì cảm thấy đò vật quen mắt mà khó có thể tin được, lúc này Vinh Thăng An nhìn qua cuộn tranh bị mở ra, quả là người được hắn dưỡng ở Tào phủ hẻm Hòa Điền—-Hà Yến.
Nhưng Hà Yến không phải bởi vì hợp mưu cùng người khác giết hại hai mạng người, bị quan phủ bắt giữ
phán trảm ròi sao? Sao mấy thứ này lại xuất hiện ở Vinh phủ?
Hơn nữa, hắn nuôi dưỡng ở bên ngoài luôn dùng tên giả, mỗi lần đi sẽ cải trang thay đổi dung mạo, ngay cả mua nhà gom đất cũng đều dùng tên giả, có thể nói là căn bản tra không ra thân phận hắn.
Ngay cả Hà Yến cũng không biết thân phận thật của hắn, mặc dù có người muốn vạch trần cũng không thể nào biết người sau lưng là hắn mới đúng.
“Hay là?”
Hai mắt Vinh Thăng An trừng to tựa hồ nghĩ đến cái gì, sau đó phẫn hận
không thôi nhìn về phía thê tử kết tóc của mình: “Là ngươi phái người theo dõi ta sao?”
Nhưng một lời của hắn vừa thốt ra lại cảm thấy không quá khả năng, nếu Vinh Lan Thị thật sự phái người theo đuôi thì sẽ không đến bây giờ mới phát tác, hơn nữa, lúc trước nàng nói cũng có chỗ xác minh.
Đang lúc hắn yên lặng suy tư cụ thể chuyện gì đã xảy ra thì Vinh Lan Thị khóc đến mệt nhoài, chống tay lên bàn tròn, tâm can vỡ nát nói: “Ta với ngươi thành thân gần 30 năm, giúp chồng dạy con, đức hạnh không hề thiếu sót, xử lý cái nhà này gọn gàng ngăn nắp nhưng ngươi từ đầu tới
đuôi chưa từng tặng ta cái gì, ngay cả cây cỏ cũng không! Ngược lại ngươi đem một số tiền lớn đi tiêu trên người phụ nhân dâm đãng kia! Người bạc tình bạc nghĩa như ngươi, quả nhiên không nên hy vọng làm gì!”
Vinh Thảng An lắc đầu cười nhạo trả lời: “Cây cỏ? Ngươi thật sự muốn thứ này sao? Không nên hy vọng? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi một phen, thành thân mấy chục năm nay, nếu không phải ta, ngươi có thể có được thân phận địa vị như ngày hôm nay không? Ngươi trợn to mắt nhìn xem tòa nhà này có viên gạch cái ngói nào mà không phải do ta bỏ tiền bỏ sức ra không, vất vả tu sửa đến như bây giờ? Cho ngươi ăn uống bất tận, ta
đều đưa, còn thiếu sao? Nhưng thật ra ngươi, ngươi có từng vì cái nhà này mà bỏ sức lực ra không? Đừng nói lực…”
Nói đến chỗ kích động, Vinh Thăng An cất bước đi đến cạnh giường, nắm cái gối không mấy thu hút lên: “Trừ bỏ mấy thứ đồ này, một thứ đồ ra dáng hồi môn cũng không có!”
Nhìn nam nhân trước mặt cư nhiên lấy chuyện hồi môn ra khinh thường nàng, sắc mặt Vinh Lan Thị chợt tái nhợt, cắn chặt môi muốn bật máu, trầm mặc một trận, rồi lại giống như hết hy vọng: “Họ Vinh, ta đã cho ngươi cơ hội!”
A
“Ngươi đi ra ngoài, vĩnh viễn đừng bước vào phòng ta nửa bước!”.