“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Thịch thịch thịch!
Một chậm hai mau, thanh âm gõ mõ từ đầu hẻm truyền ra, dựa theo lộ trình đã định sẵn, phu canh tuần tra ban đêm Tả Nhị Lang vừa đi vừa hô, bỏ đồ vật trong tay xuống đất rồi như bình thường ngồi ở bậc thềm của một căn nhà mới được sơn cửa màu đen nghỉ tạm.
Đêm thu gió mát, ngồi chưa được bao lâu, áo bào của hắn đã bị gió trong hẻm thổi bay phấp phới.
Đã đến giờ Tý, bốn phía lặng lẽ không có một âm thanh của người, nghe tiếng phù phù vang lên, hắn rốt cuộc không nhịn được mà run rẩy giật mình một cái.
Một cổ âm hàn nhiếp người từ phía sau lưng truyền đến, hắn nơm nớp lo sợ nghiêng đầu nhìn lại, mới liếc sơ một cái mà ngay cả cái mõ, đèn lồng cũng không thèm để ý nữa, liền kêu có quỷ rồi vắt chân lên cổ bắt đầu chạy trốn.
Sau nửa đêm, một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, một người phụ nữ trung niên đẩy xe cháo buôn bán sớm đi ngang qua ven sông sườn phố, thanh âm rao hàng vừa mới cất lên đã bị giọng điệu kinh sợ thay thế.
Sau một trận hoảng loạn, người phụ nữ ném xe cháo sang một bên, vừa chạy vừa gào lên: “Người tới…… Người tới! Người chết rồi! Kiều gia……Nhị tiểu thư, Kiều Kim Thư trở về lấy mạng rồi!”
Người phụ nữ nói năng lộn xộn kêu lên gọi xuống, cửa hàng quán xá sát đường, không ngừng có người nhô đầu ra, vừa định mắng hai câu, nghe được ba chữ Kiều Kim Thư đều không khỏi hít sâu một hơi, sau đó im miệng thành thật trở về.
Một ít người đàn ông gan lớn không tin tà ma, túm đòn gánh bước ra khỏi cửa, chắn trước mặt người phụ nữ trung niên: “Hoàng A Quyên! Ngươi gào cái gì vậy? Bộ ban ngày ban mặt mà còn gặp quỷ sao?”
Hoàng A Quyên lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, thở hổn hển trả lời: “Tả nhị……Tả Nhị Lang đã chết, mặt mũi toàn là dấu đỏ hình bàn tay người, tròng mắt cũng trừng đến như sắp lòi ra ngoài, không phải đụng phải quỷ thì là cái gì?”
“Nhị tiểu thư Kiều gia đã chết được một năm rồi, mặc dù thực sự có quỷ hồn lấy mạng thì ngươi biết là nàng trở về tạo nghiệt chứ?”
“Dạo này sống quá an nhàn cho nên chẳng lẽ các ngươi đã quên mất chuyện kia không còn một mảnh sao?!”
……
……
Một năm trước, trong phủ của Kiều lão thái gia ở Nghi Lan Thành đã xảy ra một cọc gièm pha oanh động toàn thành, mặt mũi tổ tông mười tám đời Kiều gia đều bị ném tới trước mặt tri phủ thậm chí là Tể tướng đại nhân.
Kiều Thăng có ba trai ba nữ, bụng của ba đứa con gái thật không chịu thua kém chút nào, xuất giá không bao lâu đã liên tiếp truyền tin vui sinh được cháu ngoại mập mạp.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, cháu ngoại thì cháu ngoại, có nhiều thì cũng tốt nhưng dù sao vẫn là khác họ, đáng tiếc sau khi ba đứa con trai cưới vợ thì liên tiếp sinh ra mấy đứa nha đầu tốn tiền.
Lão gia tử trên dưới 40 liền sầu đến râu tóc bạc trắng, dùng hết tất cả các biện pháp vừa bồi bổ vừa tục phòng, dù chính ông thân trên “Chiến trường” cũng không thể cứu vãn cục diện vừa buồn cười vừa phiền lòng này.
Lăn lộn hơn mười năm, tay già chân yếu lão eo, rốt cuộc già đến nỗi không dời nổi bước chân, nhìn trong sân toàn là cháu gái lớn lớn bé bé, Kiều lão gia tử rốt cuộc nhận mệnh lựa chọn từ bỏ.
Bất quá từ bỏ tiếp tục sinh, không có nghĩa là ông muốn từ bỏ việc tìm kiếm nối dõi tông đường cho Kiều gia.
Cháu gái lớn Kiều Xuân Vũ chưa được đính hôn, cháu gái thứ hai Kiều Kim Thư cũng tròn mười ba tuổi, ông liền ra mệnh lệnh cho mấy đứa con dâu không biết cố gắng nhà mình—— tuyển cháu rể tới cửa.
Chuyện này ở Nghi Lan Thành thậm chí là toàn bộ Cao Hòa Quốc cũng không quá hiếm lạ.
Hiếm lạ chính là bọn họ chọn đến hoa mắt lại chọn cháu rể tới cửa, một người cùng một người chẳng ra sao cả.
Một người yêu rượu như mạng, một người thích đánh bạc thành tánh.
Người thích uống rượu tên là Trần Văn Hào, suốt ngày ngâm mình ở khách điếm tửu lầu, nói một cách hoa mỹ hay ho thì là gặp bạn bè trao đổi thơ ca, không về nhà, không lo sự nghiệp, mới thành thân được một năm đã làm phụ nữ nhà khác có thai.
Người thích đánh bạc tên là Hà Tinh Báo, trong đêm đi ngủ phải ôm chung xúc xắc, thua đỏ mắt, ba ngày về nhà thì hết hai ngày sờ đông sờ tây trộm đồ, bị người ở sòng bạc đánh, bị trên dưới Kiều gia thóa mạ nhưng chết cũng không thay đổi tính tình.
Một năm trước, thành thân với Nhị tiểu thư tròn ba năm, đã trộm khế đất đại viện của Kiều gia ra ngoài đánh bạc thua sạch sẽ còn thiếu người ta ba ngàn lượng bạc trắng.
Một đám người đè Hà Tinh Báo tới cửa đòi nợ, Kiều lão gia tử biết được việc này lập tứctức giận đến mức buông tay nhân gian ngay tại chỗ.
Chuyện này còn chưa xong, nghe thấy trong nhà không có nhiều tiền như vậy để trả nợ, Hà Tinh Báo thế mà lại làm trò quê trước mặt hương thân trong nhà, hắn nói nguyện ý đem nương tử Kiều Kim Thư của mình ra thế chấp cho sòng bạc, cho bọn họ tận tình hưởng dụng, một ngày hai này đến khi nào trả hết toàn bộ số nợ mới thôi.
Hắn còn chưa nói xong, trong mắt mấy tên lưu manh đã tỏa ánh sáng, ném Hà Tinh Báo ra, mặt mũi đáng khinh xúm đến bên người Kiều Kim Thư.
Nhị tiểu thư Kiều Kim Thư lúc đó mới vừa mười sáu tuổi, dù chưa hoàn toàn nẩy nở nhưng đã trổ mã đến mắt ngọc mày ngài, mỹ diễm tuyệt luân.
Những người như hổ lang này sớm đã muốn nhúng chàm nàng, lại nghe thấy Hà Tinh Báo nói vậy liền không cần khách khí, làm trò trước mặt cả nhà già trẻ Kiều phủ, gia đinh vú già cùng láng giềng xung quanh vây tới xem náo nhiệt, bắt đầu xé quần áo trên người tiểu cô nương.
Kiều Kim Thư vừa kêu gào xin tha, vừa nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nàng nhìn về phía nhóm hương thân kêu cứu nhưng không có ai đáp lại, nhìn thấy quần áo của mình bắt đầu bị xé gần hết, lộ ra từng tấc da thịt trên thân thể, dưới sự tuyệt vọng liền cắn đầu lưỡi tự sát.
Đến khi gây ra mạng người, mới có người nhìn không được nữa vội vàng chạy tới quan phủ báo án.
Nề hà cái là thiếu nợ thì trả tiền, đây là việc thiên kinh địa nghĩa, mà đám lưu manh sòng bạc còn chưa thỏa mãn cho nên tri phủ Hách Minh Đường không chỉ không chủ trì công đạo cho Kiều gia mà ngược lại phán sòng bạc vô tội, bắt người Kiều gia giao khế đất ra thì thôi đi còn muốn bọn họ bán của cải gia sản lấy tiền mặt để trả nợ.
Dù vậy nhưng vẫn không thể trả hết, ông chủ sòng bạc lại từng bước ép sát, trên dưới Kiều phủ chỉ có thể bán mình làm nô lệ, làm trâu làm ngựa, từ đây trên đời không còn Kiều gia nữa.
Mà đầu sỏ gây tội Hà Tinh Báo tranh thủ lúc trước khi người quan phủ xuất hiện đã trộm chút bạc vụn rồi bỏ chạy mất dạng.
Sau đó gần một năm, quan phủ nhiều lần dán thông báo truy nã nhưng không có kết quả, sòng bạc lén lục soát tìm hắn cũng không thấy hiệu quả.
Ai cũng sẽ không nghĩ đến, họ Hà bại hoại kia thế nhưng thay tên đổi họ thay hình đổi dạng, sau khi bỏ chạy đến Đô Thành, dưới sự tình cờ cư nhiên trở thành đệ nhất phụ tá dưới trướng tướng quân, còn nhiều lần lập kỳ công, lăn lộn hô mưa gọi gió khắp nơi.
Ngay cả Hộ Bộ thượng thư cũng vì vậy mà muốn giật dây bắc cầu với thiên kim phủ Tể tướng.
…
……
Đủ loại chuyện cũ từng cái từng cái hiện lên trước mắt đám đàn ông, một đám vừa hoài nghi vừa sợ hãi.
“Hoàng A Quyên, ngươi chớ có ở chỗ này nói lung tung, cho dù đúng là Nhị tiểu thư đã trở lại thì sao nàng không đi lấy mạng những người hại nàng, hù chết phu canh Tả Nhị Lang có tác dụng gì cơ chứ?”
Một người đàn ông khác lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Nhị Lang Tả gia thành thành thật thật cầm canh gõ mõ, chưa từng cùng người làm ác, muốn trả thù cũng không nên bắt hắn khai đao chứ!”
Hoàng A Quyên ai nha nha than vài tiếng, xô đẩy mấy người đó ra muốn đi tới nha môn báo.
Người khác không biết nhưng nàng vẫn thường tán gẫu nói chuyện phiếm với mấy nương tử nhà khác, há có thể không hiểu được sao, Nhị Lang Tả gia kia cũng không phải đèn cạn dầu.
Người sống hắn không thể trêu vào thì mượn giấc mơ lan truyền mấy chuyện quỷ quái cho đỡ buồn, nhị tiểu thư Kiều gia đương nhiên cũng bị hắn nói lung tung.
Có khi vì để người ta tin tưởng chuyện không đâu mà hắn bịa ra, hắn thậm chí sẽ cố ý đi tới mộ trộm mấy cái đồ vật của người chết làm như quỷ hồn hiển linh, làm bằng chứng cho câu chuyện của mình.
Cũng mới hôm qua, Hoàng A Quyên nghe nương tử Tả gia nói: “Lão tử nhà tôi nằm mơ nói mê sảng, cái gì mà tiểu thư Kim Thư Kiều gia ít ngày nữa chắc chắn hoàn hồn trở về, giết sạch những người phụ lòng trong thiên hạ!”