Vương Kiên muốn đến thăm Nhã Nguyệt trước, dù gì cũng từng là người hầu ở Vương Trạch Đông. Một thuộc hạ cúi chào ba người sau đó mở cửa ra, ba người đi vào trong.
Bộ dạng của Nhã Nguyệt lúc này trông rất thảm hại, vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới. Nhã Nguyệt trước đây cũng là người phụ nữ xinh đẹp khả ái nhưng vì tiền của Nghiêm Tuyết Tình mà phản bội Vương Kiên nên hôm nay mới trở nên như vậy.
- “ T...Thi...Thiếu.....G...Gia.... ” Nhã Nguyệt lâu lắm mới nhìn thấy ánh sáng, ả ta ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt rồi bập bẹ được vài từ
- “ Không ngờ đúng không ? Phản bội tôi, cô nhận được những gì ? ”
- “ Tôi....tôi ..... ” Nhã Nguyệt ứ họng không nói được gì
- “ Nói đi, nói tôi nghe xem. Đãi ngộ của tôi chưa đủ tốt mà cô lại phải bắt tay với Nghiêm Tuyết Tình hại chết con tôi. ” ánh mắt Vương Kiên đầy tơ máu, gân xanh nổi lên trông rất đáng sợ.
- “ Tôi......Nghiêm Tiểu Thư cô ấy đưa cho tôi một số tiền lớn, nó có thể chữa khỏi bệnh của mẹ tôi. Vậy nên ......tôi mới ” Nhã Nguyệt toàn thân run rẩy nói
- “ Đ.... đứa bé trong bụng Thiếu Phu Nhân là con của Thiếu Gia sao ạ.... ” Việc Nhã Nguyệt không ngờ tới là đứa bé trong bụng Trần Thanh Ngọc lại là con của Vương Kiên
Vương Kiên không nói gì, anh im lặng. Nhã Nguyệt chỉ nhìn thôi cũng hiểu, cô ta đúng là rất ngu ngốc và dại dột khi bắt tay với Nghiêm Tuyết Tình hại Trần Thanh Ngọc.
- “ Thiếu Gia....anh làm gì tôi cũng được.... nhưng....đừng làm hại đến mẹ tôi... ” Nhã Nguyệt quỳ gối van xin Vương Kiên
- “ Vậy cô làm cho con tôi sống lại đi. Tôi sẽ tha cho mẹ con các người ”
- “ T...tôi..... ” Nhã Nguyệt làm sao có thể làm con của Vương Kiên sống lại được chứ!
- “ Tôi....tôi.... không thể làm được... ”
Vương Kiên, Nam Cung Phi Vũ và Mộ Viên Bách đều biết rõ bé gái đó không thể sống lại được. Nhưng Vương Kiên chỉ muốn xem Nhã Nguyệt trả lời ra sao.
- “ Nghiêm Tuyết Tình cho cô bao nhiêu? Cô có biết gia đình cô ta đang sắp phá sản rồi hay không? ”
- “ Là 50 triệu, tôi không biết ”
- “ 50 triệu đủ để cô có thể giết chết một đứa bé chưa kịp chào đời trong bụng mẹ. Nếu để mẹ cô biết cô làm vậy để cứu bà ấy thì không biết bà ấy sẽ nghĩ gì nhỉ ”
- “ Đừng mà, xin anh đừng nói với mẹ tôi. Anh muốn tôi làm gì cũng được hết, đừng nói với mẹ tôi. ”
- “ Vậy sao. Cô dám làm không? ”
- “ Tôi làm được, tôi làm được mà. Thiếu Gia cứ nói ”
- “ Đơn giản thôi. Vạch trần bộ mặt thật của Nghiêm Tuyết Tình. Làm nổi không ”
- “ Tôi làm được, chỉ cần Thiếu Gia đừng nói những việc tôi đã làm với mẹ tôi là được. ”
Vương Kiên không nói không rằng, trước khi đi anh chỉ nói một câu " chờ một vài năm đi " sau đó bước ra ngoài, Nam Cung Phi Vũ và Mộ Viên Bách cũng đi ra khỏi đó.
- “ Lão đại, anh tin lời cô ta nói sao ? ” Nam Cung Phi Vũ thắc mắc hỏi Vương Kiên
- “ Phận làm con cái, ai mà chẳng lo cho mẹ của mình. Cô ta làm việc của Vương Trạch Đông nhiều năm, tính tình cô ta thế nào tôi cũng biết đôi chút. Chẳng qua vì muốn chữa bệnh cho mẹ và bị Nghiêm Tuyết Tình dụ dỗ nên mới có hành động như vậy. ”