Chiếc xe cứu thương được đưa đến Vương Gia, trên đường đi Vương Kiên cũng gọi cho Vương Gia Minh để thông báo.
Nhân viên bệnh viện đưa Lâm Doãn Khanh vào trong nhà, Vương Mặc và Vương Quốc Đạt còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vương Kiên, Vương Gia Minh cùng với Cố Nam bước vào ; Vương Nhất Trì cũng đang đi xuống cầu thang.
- “ Ông nội, ba. Mẹ con mất rồi, con đã gọi cho anh hai, anh ấy đang về rồi. ” Vương Kiên
Vương Quốc Đạt nghi hoặc, tim ông đập thình thịch, ông đến cạnh cái xác của Lâm Doãn Khanh, mở khăn trùm đầu ra, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của bà đập vào mắt ông.
- “ Ba, mau che lại đi, đừng nhìn nữa. Chúng ta đều đau lòng, hãy mau lo hậu sự cho mẹ đi. ” Vương Kiên buồn bã nói
Vương Quốc Đạt sững người, ông không muốn tin sự thật đau lòng này. Tại sao mẹ ông và vợ ông đều như vậy. Nếu bà thật sự muốn đi thì ông sẽ cho bà đi, tại sao lại chết. Trước đó bà nói chết, ông chỉ là bà đang đùa, không ngờ bà lại làm thật. Biết trước như vậy, ông đã giải thoát cho bà. Nhưng đã quá muộn rồi.
Vương Quốc Đạt gật đầu nhìn Vương Kiên, Vương Mặc im lặng không nói lời nào. Viễn cảnh đã lặp lại rồi.
Vương Kiên, Vương Gia Minh, Vương Nhất Trì và người làm của Vương Gia mau chóng thu dọn mọi thứ ở phòng khách. Vương Kiên bảo quản gia đi mua những thứ cần có trong đám tang.
Những nơi có kính đều được che kín, phông bạt đã được dựng lên ở sân, bàn thờ đã được che bằng vải đỏ.
Giờ lành đến, nghi thức nhập quan được tiến hành. Lâm Doãn Khanh được đưa vào quan tài khâm niệm, âm khí bao trùm khắp nơi, mùi hương khói bao trùm khắp Vương Gia.
Ở trên cùng của cánh cửa lớn, dải băng đen khắc rõ bốn chữ " Vô cùng thương tiếc "
Tiếng nhạc kèn của đám tang kêu liên tục, từng người từng người vào thăm viếng cũng như chia buồn cùng toàn thể Vương Gia.
Ai cũng mặc đồ đen từ trên xuống dưới, Vương Quỳnh Trang và Vương Nghiêm cũng đã được Bạch Khiêm đưa đến đây.
Hàn Dương Phong, Trịnh Hoàng, Từ Thiên Phương, Cố Nam, Khải Minh Kiệt đều có mặt. Nam Cung Phi Vũ thay mặt Nam Cung Gia đến.
Tối đó, gia đình Vương Hải có mặt tại Vương Gia. Vương Thùy Dương sợ hãi, cơ thể run liên tục. Cô chưa từng đến đám tang bao giờ, nghe nhạc kèn đám tang là sợ hãi.
- “ Ổn không con? ” Vương Hải ân cần hỏi con gái
- “ Dạ con không sao, bà nội mất rồi. Ba hãy vào đó đi ba. ”
Vương Hải, Nguyễn Vy, Vương Thùy Dương bước vào. Mùi hương khói sộc hẳn vào mũi họ, Vương Hải thắp hương cho mẹ. Lòng căm hận đối với Vương Quốc Đạt trong anh càng lên cao.
- “ Hôm nay tôi về đây là vì mẹ tôi, đừng lầm tưởng. Lo hậu sự cho mẹ xong, tôi sẽ về. ”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!