Sáng hôm sau, cụ thể vào lúc 6h45. Trên đường vành đai 3 người đi kẻ lại rất đông đúc từ dưới đường Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân Bắc. Trần Thanh Ngọc cũng nằm trong số đó, Vương Kiên từ từ đi sang đường. Một chiếc xe máy phân khối lớn, điều khiển bởi một thanh niên tuổi chừng 20. Lao với tốc độ rất nhanh, âm thanh nghe rất khó chịu. Dường như đang vội vàng đi đâu đó, cứ thế mà phóng vượt tốc độ bình thường. Không để ý đến xung quanh, vì thế mà gây tai nạn cho Vương Kiên. Vương Kiên không ngờ được, không kịp thời tránh. Anh bị ngã ra đường, tay và đầu bị va chạm mạnh vào thành bê tông, chân thì bị xe tông mạnh. Máu chảy rất nhiều, Vương Kiên dần dần bị mất ý thức, bất tỉnh.
Cậu thanh niên gây tai nạn cho Vương Kiên tên Phan Văn Trường, sinh viên năm ba trường Đại học Công Nghệ - Đại học Quốc Gia Hà Nội. Biết mình vừa gây ra tai nạn, anh ta dừng xe. Xuống xem Vương Kiên như thế nào, anh ta nhìn thấy thì sợ hãi.
- “ Trời ơi, nặng như vậy sao. Phải đưa anh ấy đến bệnh viện, mà mình không biết số điện thoại của bệnh viện nào cả. Muốn gọi xe cứu thương nhưng mà là số nào? 113 ư? Hay 114? 115? ”
Tai nạn của Vương Kiên thu hút đám đông, Trần Thanh Ngọc đang đi trên đường không hiểu có chuyện gì xảy ra. Cô nghe tiếng nói thấy cấp cứu tai nạn gì đó, cô cũng đến xem sao dù gì cô cũng là bác sĩ.
Trần Thanh Ngọc không ngờ người gặp tai nạn là Vương Kiên, người cô mong mỏi gặp lại.
Trần Thanh Ngọc chen chúc bước vào, vừa nhìn thấy bên trong. Ánh mắt cô chợt sững sờ, không tin vào mắt mình. Cô cố gắng bình tĩnh xử trí, cô sắp khóc đến nơi rồi.
- “ Mọi người giải tán đi, tôi là bác sĩ. Yên tâm.”
Tất cả nghe Trần Thanh Ngọc nói xong thì cũng rời đi hết, chỉ còn Phan Văn Trường ở lại. Cô lấy điện thoại gọi điện cho lễ tân bệnh viện đưa một xe cấp cứu đến.
- “ Em cho một xe cấp cứu đến đường vành đai 3, đối diện công viên hồ điều hòa Nhân Chính. Nhanh lên nhé, có người gặp tai nạn ”
Trần Thanh Ngọc nói xong thì cất điện thoại đi, điều cô không ngờ tới là sẽ gặp anh trong tình cảnh như thế này.
Cô ban đầu không để ý nhiều đến xung quanh, cô không biết chàng thanh niên này là ai? Đáng lẽ phải rời đi rồi, tại sao còn ở đây làm gì?
- “ Em gì ơi, sao em còn ở đây? ” Trần Thanh Ngọc hỏi
- “ Dạ....em là người gây tai nạn cho anh ấy, do em không để ý đường nên mới xảy ra tai nạn. Em cứ tưởng là trên này đường vắng, không có ai qua lại nên mới đi nhanh. ” Phan Văn Trường giải thích
- “ Em là sinh viên trường Đại học Công Nghiệp - Đại học Quốc Gia Hà Nội? ” Trần Thanh Ngọc nhìn vào thẻ sinh viên của Phan Văn Trường
- “ dạ phải ” Phan Văn Trường gật đầu
- “ Thôi, em cứ đến trường đi. Sau này nhớ đi xe cẩn thận, chú ý nhìn đường để không xảy ra tai nạn. ” Trần Thanh Ngọc
- “ em nhớ rồi ạ, cảm ơn chị. Chị có thể cho em xin số điện thoại và tên bệnh viện không ạ? Em muốn đến tạ lỗi với anh ấy khi anh ấy tỉnh lại. ” Phan Văn Trường
- “ Số điện thoại của chị : 0984xxx371. Bệnh viện đa khoa Phương Đông em nhé. Địa chỉ : phố Viên, Cổ Nhuế 2, Bắc Từ Liêm em nha. Nếu em đi xe buýt thì có thể đi xe 28 hoặc 31. ” Trần Thanh Ngọc
- “ dạ em cảm ơn chị ” Phan Văn Trường
- “ Hiếm thấy thanh niên gây tai nạn cho người khác mà hành xử được như em. Đa phần là sẽ bỏ mặc. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Em gây tai nạn cho người khác thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Không thể bỏ mặc được ạ. ” Phan Văn Trường
Trần Thanh Ngọc gật đầu, đạo đức rất tốt. Vài phút sau, xe cấp cứu đến. Phan Văn Trường cùng nhân viên bệnh viện đặt Vương Kiên vào băng ca sau đó đưa vào xe cấp cứu.
Trần Thanh Ngọc chào Phan Văn Trường rồi rời đi, Phan Văn Trường đi thẳng đến Đại học Quốc Gia Hà Nội và tất nhiên anh đi xe rất cẩn thận.