Vương Kiên sau một đêm ở Vương Trạch Đông, anh không uống rượu cũng không hút thuốc. Anh cảm thấy đụng đến những thứ đó chẳng có tác dụng gì cả, thay vì làm khổ bản thân chi bằng tìm cách khiến Nghiêm Tuyết Tình muốn sống không được mà chết cũng không xong.
Sáng hôm sau, Vương Kiên tỉnh dậy. Anh vận bộ tân trang lịch lãm đến Vương Thị, chiếc xe hơi đắt đỏ dừng xuống. Ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ và ao ước.
Mộ Viên Bách đã đứng chờ Vương Kiên trong đại sảnh, Vương Kiên bước vào. Khí thế bức người khiến ai cũng phải rùng mình, tất cả nhân viên đang có mặt ở đó dù làm việc gì cũng phải đứng dậy cúi chào, Mộ Viên Bách cảm tưởng là sắp có chuyện xảy ra.
Hai người bước vào thang máy, Vương Kiên mặt vẫn lạnh như lúc đầu. Mộ Viên Bách đứng bên cạnh mà cũng thấy sợ hãi, anh cứ như đang sống trong mùa đông New York vậy.
- “ Lịch trình hôm nay thế nào? ” Tầng 50, vừa bước ra khỏi thang máy, Vương Kiên hỏi Mộ Viên Bách
- “ Thưa sếp, lịch trình hôm nay bao gồm : 8h có cuộc họp, 10h có cuộc hẹn với Thượng Quan Tổng, 12h Trần Tổng hẹn mời dùng bữa, 3h có hẹn với Dương Tổng, 5h có buổi tiệc ở Lục Gia do Lục Tổng mời tham dự. ” Mộ Viên Bách trình bày
- “ Buổi tiệc ở Lục Gia cậu đi đi, hủy luôn cuộc hẹn của Trần Tổng và Dương Tổng. Tôi không có thời gian để đi, nói với họ tôi không thể hợp tác. ” Vương Kiên đáp
- “ Vâng sếp ” Mộ Viên Bách
Vương Kiên đi vào phòng làm việc, Mộ Viên Bách ngồi xuống bàn làm việc dành cho thư kí sau đó anh mới dám thở
" Cũng may sếp đi rồi, nếu không chắc không thở được quá. Không biết Thiếu Phu Nhân tình hình sao rồi? Sếp như thế này một phần vì Thiếu Phu Nhân. "
Anh ngồi xuống bàn làm việc, anh nhận được thông tin của thuộc hạ từ Vương Long bang gửi đến qua email.
Là hình ảnh thừa sống thiếu chết của Nghiêm Tuyết Tình, người không ra người ma không ra ma, đủ biết sự tra tấn dã man của Vương Long bang đáng sợ đến mức nào.
Vương Kiên nhìn, anh lộ ra nụ cười vô cùng quái dị. Anh mở điện thoại gọi cho thuộc hạ.
- “ Còn chịu nổi không? Đã kiệt sức chưa. ” Vương Kiên hỏi
- “ Lão đại, đã kiệt sức và không kêu la được nữa. Rất thê thảm. ”
- “ Lấy nước lạnh tạt vào mặt cô ta, tiếp tục hành hình. Không phải nương tay. ” Vương Kiên
- “ Rõ ”
Vương Kiên tắt máy, nhìn nụ cười của cô trong tấm ảnh, anh đau đớn. Bây giờ hành hạ Nghiêm Tuyết Tình thì cô có thể trở lại như xưa không?
Đụng đến Trần Thanh Ngọc là việc làm ngu ngốc nhất của Nghiêm Tuyết Tình, muốn sống không thích mà cứ phải đụng đến. Vào Vương Long bang chỉ có chết, không có chuyện sẽ sống sót khi trở ra. Tất cả chỉ mới là bắt đầu, còn rất nhiều thứ chờ đợi Nghiêm Tuyết Tình ở phía sau.
Thoáng chốc đã đến giờ họp, anh đến hội trường lớn. Tất cả đều đến đông đủ, anh ngồi xuống bắt đầu cuộc họp. Mộ Viên Bách mở đầu cuộc họp.
Các trưởng phòng báo cáo tiến độ, tình trạng của phòng mình. Họ vừa trình bày vừa run sợ, nếu sếp của họ không hài lòng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Vương Kiên tập trung nghe, nhưng tâm hồn của anh cứ như đang ở bệnh viện. Không ngừng nghĩ về bệnh tình của cô, vì thế không nghe được gì. Từ Thiên Phương nhìn Vương Kiên như thế, cô cũng hiểu.
Các trưởng phòng báo cáo xong xuôi nhưng vẫn chưa thấy Vương Kiên nói gì. Mộ Viên Bách nói nhỏ với Vương Kiên.
- “ Sếp, anh có ổn không ạ. ”
Tiếng gọi của Mộ Viên Bách kéo Vương Kiên trở về thực tại, anh không nghe được gì nên cũng không biết nói gì.
- “ Tất cả đưa cho trưởng phòng Marketing, Từ Thiên Phương xong việc lên phòng gặp tôi. ” Vương Kiên nói
- “ Vâng sếp ” Từ Thiên Phương đứng dậy nói
Vương Kiên và Mộ Viên Bách rời đi, tất cả trưởng phòng đưa báo cáo cho Từ Thiên Phương. Từ Thiên Phương cầm lấy, mang hết tài liệu rời khỏi phòng họp. Sau đó ai nấy cũng rời đi.
Từ Thiên Phương lên tầng 50, cô mở cửa bước vào, đặt tài liệu lên bàn làm việc cho Vương Kiên.
- “ Sao vậy, tôi thấy cậu mất tập trung quá. Chị dâu sao rồi. ” Từ Thiên Phương
- “ Chẳng hiểu vì sao tôi lại không tập trung được, cứ nghĩ đến cô ấy. Thanh Ngọc vẫn vậy, không có tiến triển gì hết. ” Vương Kiên
- “ Haizzz, Hoàng Gia chửi cậu thậm tệ. Chửi cậu nhưng đâu giải quyết được chuyện gì. ” Từ Thiên Phương
- “ Tôi đáng bị họ chửi mà, tại tôi cả. Mọi lỗi lầm đều từ tôi mà ra. ” Vương Kiên
- “ Cậu đừng trách mình, không phải do cậu. Tôi nghĩ chị dâu vẫn còn yêu cậu đấy, nếu không thì tại sao lại cứu cậu và Tiểu Nghiêm chứ. ” Từ Thiên Phương
- “ Hoàng Khải Minh cũng có nói cô ấy vẫn còn yêu tôi. Tôi biết tôi là người có lỗi, cậu không phải an ủi đâu. Tôi biết lỗi lầm của mình mà. ” Vương Kiên
- “ Vậy thì tốt rồi, chị dâu ngoài mặt không thể hiện nhưng thật ra chị ấy vẫn rất yêu cậu. ” Từ Thiên Phương
- “ Tôi không dám nhìn mặt cô ấy lần nữa, không dám đối mặt. ” Vương Kiên
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!