Chương 899
Sau một điệu nhảy, Nhật Linh thở hổn hển, bầu trời từ từ đổ tuyết, những bông tuyết mịn phủ đầy mũ của Nhật Linh.
Lâm Quân đưa mắt nhìn, những ông già Noel biết ý lùi lại.
Lâm Quân dắt Nhật Linh bước tới lan can bảo hộ, đưa hai tay lên miệng thành hình một chiếc loa và hướng tới mặt sông hét to.
“Lâm Quân yêu Nhật Linh”
Nhật Linh nhìn nửa bên mặt của Lâm Quân, trong lòng đầy xúc động, nước mắt chợt trào ra.
Lúc này, bờ sông bên kia như nhận được tín hiệu, pháo hoa xet qua bầu trời rồi nổ tung tạo thành từng đốm sáng rực rỡ trên nền trời đen.
Mỗi khi pháo hoa nổ ra, trên bầu trời sẽ xuất hiện dòng chữ ‘Lâm Quân yêu Nhật Linhr.
Nhật Linh không nói nên lời, kích động ôm lấy Lâm Quân, lúc này trên quảng trường càng ngày càng đông người, nhìn hai người trên thuyền cùng pháo hoa bên bờ sông đối diện, ai nấy đều ghen tị.
Những người thích náo nhiệt còn huýt sáo và la ó, tạo thêm một chút phấn khích cho một đêm lãng mạn như vậy.
Nhật Linh vùi đầu vào ngực Lâm Quân, lắng nghe hết thảy âm thanh sống động bên tai, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Người đàn ông này chỉ muốn cho cả thế giới biết sự thật rằng anh ấy yêu bản thân mình!
Hạ Linh đang nằm trên giường không ngủ được, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào liên đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Qua khung cửa sổ, gió lạnh thổi vào da thịt, nhìn thấy pháo hoa từ xa và những ký tự lớn do pháo hoa tạo thành, Hạ Linh năm chặt tay.
Đứng bên cửa sổ nhưng cô không hề cảm thấy lạnh, im lặng một lúc lâu.
Loại ấm áp này có lẽ trong đời cũng không gặp được, bởi vì người yêu mình, người mình yêu, lại yêu người khác.
Một đêm sôi động cuối cùng sẽ kết thúc, mọi người dù hạnh phúc hay cô đơn đều sẽ thức dậy vào buổi sáng ngày mới.
Đối với những người hạnh phúc, những kỉ niệm của đêm hôm trước sẽ chỉ làm cảm xúc của họ ngày càng thăng hoa, còn đối với những người cô đơn, nó chỉ làm sâu sắc thêm nỗi cô đơn của mà thôi, nhưng rồi, khi một ngày mới đến, tất cả những phấn khích náo nhiệt đều trở thành một quá khứ không đáng quan tâm, cũng không liên quan gì đến cuộc sống hiện tại của họ.
Mở cửa sổ, hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng ngày mới, Hạ Linh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Sau khi thu dọn một chút cô rời khỏi phòng, nhưng bầu không khí trong phòng khách có vẻ không giống ngày thường.
Lê Vân Hàng đang ngồi trên ghế sô pha, im lặng không phát ra tiếng động.
Lê Vân Hàng khế cau mày nhìn giấy tờ trong tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!