Chương 894
“Tổng giám đốc Phong, cô Minh Nguyệt, còn hai người thì sao?” Người đàn ông trung niên nhìn bọn họ, dù sao thì hôm nay Lê Minh Nguyệt cũng bị dọa sợ không hề nhẹ, lại còn bị thương ở cổ, nếu Hà Dĩ Phong tức giận không muốn đến cục cảnh sát thì ông ấy cũng không còn cách nào khác.
Ai ngờ hôm nay Hà Dĩ Phong lại đồng ý một cách kỳ lạ, anh ta gật đầu với người đàn ông trung niên, nói: “Tôi đưa Lê Minh Nguyệt về nhà trước, sau đó sẽ đến cục cảnh sát.”
“Được”
“Tôi không đi sao?”
“Em về nhà nghỉ ngơi đi” Giọng điệu của Hà Dĩ Phong chứa đựng sự quan tâm lại có chút mạnh mẽ, vất vả lắm mới qua lễ Giáng sinh vậy mà lại xuất hiện nhiều tội phạm đến như vậy, cũng may là Lê Minh Nguyệt không xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định anh ta sẽ không buông tha cho người đàn ông tên anh Tài này một cách dễ dàng đâu!
Lúc này, có một bóng lưng gầy yếu đang đi trên đường phố náo nhiệt của Thành phố Marseille tại nước Pháp.
Đèn neon sáng rực rỡ, ông già Noel trong tủ kính cửa hàng, còn có những đứa trẻ cướp kẹo đang cười đùa vui vẻ chạy lướt qua c €ô ấy thở dài một hơi, đút hai tay vào túi quần áo của mình, trong lòng cô ấy đau xót khi chợt nhớ về những kỉ niệm mà Hà Dĩ Phong còn ở bên cạnh mình, vui vẻ trải qua từng ngày lễ ấm áp và không cô đơn.
Thời gian qua đi cảnh vật cũng thay đổi, bây giờ anh ấy đã có hạnh phúc mới của chính mình, còn bản thân mình cũng không phải là Hạ Linh trước kia nữa.
Vừa nấy suýt chút nữa thì cô ấy đã phạm sai lầm trên bàn ăn, nhớ đến sự chân thành của Lê Nhật Linh và sự yêu thương của cha, đột nhiên cảm xúc trong lòng cô ấy lẫn lộn.
Lấy điện thoại di động ra, luôn mãi do dự nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bấm vào số điện thoại di động quen thuộc.
“Chú nghe đây, Hạ Linh!”
“Chú Jackson, giáng sinh vui vẻ.”
“Giáng sinh vui vẻ, cô nhóc”
“Chú Jackson…”
Lời nói đến bên miệng, muốn nói lại thôi, trong lòng Hạ Linh thì những gì mà chú .Jackson làm cũng đều là vì muốn tốt cho cô ấy, hơn nữa nếu cô ấy bỏ qua cho Lê Nhật Linh thì có nghĩa là cô ấy đã thoải mái chấp nhận sự thật rằng cô là chị của mình, cũng có nghĩa là có thể một ngày nào đó cô ấy sẽ mất đi hết tất cả những gì mình có.
“Sao vậy Hạ Linh? Kết quả xét nghiệm DNA có rồi hay sao cháu?”