Chương 39: Không được đánh nữa
Khi Lê Nhật Linh phát hiện ra có gì đó không đúng lắm thì đã muộn, đôi mắt của Lâm Quân vằn lên đỏ ngầu như sung huyết, mang theo cả tơ máu, còn cả hơi thở nặng nề dọa người.
Cô vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Quân đã sải từng bước dài đến, thô bạo bắt lấy cánh tay cô, lôi cô ra từ trong ngực của Hạ Huy Thành.
Trong phút chốc, lổng ngực Hạ Huy Thành rống rỗng, lạnh băng.
Giây kế tiếp, một cú đấm thật mạnh táng vào mặt hắn, đầu lệch hẳn sang một bên, khóe miệng xanh tím một mảng.
Lâm Quân thô bạo túm lấy cánh tay của Lê Nhật Linh, mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong mắt như chứa cả một dòng sông băng, “Hạ Huy Thanh.”
Một cú đấm của Lâm Quân rất nặng, Hạ Huy Thành bặm đôi môi mỏng, “Là tôi.”
Lâm Quân nộ khí xung thiên, giơ tay đấm thêm một cái, “Con mẹ mày ai cho mày to gan vậy hả, dám đụng tới người đàn bà của tao?”
Hạ Huy Thành hoàn toàn không đánh trả, vẫn ngoan cường nghênh mặt đón cú đấm của Lâm Quân, trong miệng chợt cảm thấy mằn mặn, hắn nhổ ra một cái, quả nhiên là máu.
Hắn nhìn Lâm Quân trân trân, “Người đàn bà của anh, ý anh là Lưu Ly? Hay là ai khác?” Để cho nhân tình ức hiếp làm nhục vợ anh ra nông nỗi này, vậy mà Lâm Quân còn có mặt mũi nói Nhật Linh là người đàn bà của hắn?
Lâm Quân phẫn nộ cười gằn.
“Mày quan tâm tao có bao nhiêu đàn bà làm gì, Lê Nhật Linh đã được số phận an bài là một trong số phụ nữ trên giường của tao. Mày, mày là cái thá gì?”
Hạ Huy Thành bất chợt bật cười, nụ cười khinh bỉ cực điểm.
Nụ cười mang hàm ý chế giễu này đã kích thích Lâm Quân, hắn siết chặt quả đấm, trán gồ gân xanh.
Lê Nhật Linh vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn, “Lâm Quân, Lâm Quân!”
Cô không biết vì sao Hạ HuyThành không đánh trả cũng không né tránh, nhưng cô không thê trơ mắt nhìn Lâm Quân tiếp tục ra tay độc ác, bởi vốn là cô mắc nợ Hạ Huy Thành, cô không thể tiếp tục nhìn hắn vì cô mà bị đánh nữa.
Lâm Quân hạ mắt, nhìn người phụ nữ đang ôm chặt cánh tay mành, âm u mở miệng, giọng nói chợt trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ, “Cô bảo vệ hắn?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải, không phải như anh nghĩ!”
Lê Nhật Linh biết, hắn chắc chắn là hiểu lầm rồi, “Lâm Quân, anh nghe tôi nói đã, sự việc không phải như anh nghĩ. Tôi có thể giải thích cho anh, tôi có thể giải thích!”
Hắn liếc mắt nhìn Hạ Huy Thành, rồi lại hung hăng nhìn Lê Nhật Linh, trầm giọng xuống, “Được rồi, tôi cho cô cơ hội giải thích!”
Cô nói, “Chúng ta ra ngoài rồi nói, tôi không muốn để người ta hóng chuyện.” Cũng không muốn thấy hắn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi liền ra tay đánh Hạ Huy Thành.
Ánh mắt Lâm Quân quét một vòng qua đám đông đi qua đi lại hoặc lố nhố đứng xem kịch hay, lạnh lùng cười, “Lúc ôm ôm ấp ấp với hắn, sao không thấy cô để ý đến ánh mắtcủa người khác?”
“Tôi đã nói rồi, sự việc không phải như anh nghĩ, tôi có thể giải thích.”
Cánh tay nhỏ ầy mềm mại cố gắng giữ lấy cánh tay to lớn của hắn, cô hít vào một hơi sâu, tỏ ra yếu đuối, “Chúng ta trở về đi, ở trên xe tôi sẽ từ từ giải thích cho anh biết mọi chuyện.”