Chương 152: Kẻ nào bán đứng cô ta
Lưu Ly nhìn vào khuôn mặt anh một cách chăm chú: “Lâm Quân, anh đối xử như thế với em mà không thấy bản thân tàn nhẫn quá đáng sao?”
“Không hề thấy vậy.”
“Em thích anh bao nhiêu năm trời như vậy, từ nhỏ.
em đã thích anh rồi…“ Lưu Ly đau đớn tan nát cối lòng: “Vì sao anh không thể cho em một cơ hội chứ. Nếu như không có sự tồn tại của Lê Nhật Linh, có thể nào.
anh sẽ thích em không, dù chỉ là chút yêu thích nhỏ nhoï mà thôi.”
Lâm Quân hờ hững phun ra hai chữ gọn lỏn: “Không hề.”
Lưu Ly cắn chặt bờ môi dưới, cô ta đưa ánh mắt thâm độc nhìn về phía Lê Nhật Linh, thật sự cô ta rất hận.
Nếu như không có Lê Nhật Linh, cho dù Lâm Quân không thích cô ta thì cuộc đời cô ta cũng không trôi nổi đến tình trạng thê thảm nhý bây giờ.
Cô ta thật sự muốn giết quách Lê Nhật Linh cho.
rồi, nhưng lúc này đây cô ta lại không hề có cách nào.
để hành động.
Bởi vì bố cô ta chê con gái làm xấu mặt, lo sợ cô ta lại đi gây chuyện là chín, còn sợ chuyện cô ta quay: lén video vỡ lở ra rồi bị Lâm Quân biết được thì sẽ không nể mặt mũi mới là mười. Cha Lưu ra lệnh cho cô ta trong vòng năm năm không được bén mảng về nước.
Nhưng Lưu Ly không tài nào hiểu được, rõ ràng cô ta đã xử lý mọi chuyện kín kẽ đến mức giọt nước cũng không chảy qua được, đến cả Lâm Quân cũng không thể điều tra ra manh mối liên quan đến mình, thì cớ sao cha cô ta lại biết video đó là do cô ta quay lại, rốt cuộc kẻ nào đã đồn thổi bên tai cha cô ta?
Nếu như cha cô ta không biết chuyện video thì chắc chắn ông sẽ không quyết tâm tống cổ cô ta ra nước ngoài như vậy.
Vốn dĩ cô ta còn đang tính toán một âm mưu khác, hòng nhanh chóng tiễn Lê Nhật Linh đi đầu thai kiếp.
khác. Nhưng mà bây giờ cô ta lại bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài, đừng nói đến chuyện ra tay, ngay cả cơ hội giao tiếp cơ bản cũng chẳng có.
Rốt cuộc là kẻ nào! Kẻ nào đã đồn thổi tin tức này.
Cô ta cực kỳ không cam lòng với kết cục này!
Lưu Ly siết chặt nắm tay rồi cao giọng hét lên: “Rốt cuộc Lê Nhật Linh có cái gì tốt chứ?”
“Cái gì cũng tốt” Lâm Quân trả lời xong thì nghiêng đầu khế nhìn qua Lê Nhật Linh.
Mà vẻ mặt Lê Nhật Linh lại hờ hững như không quan tâm, cô còn không thèm ngẩng đầu lên.
Cõi lòng Lâm Quân buồn bực quay người qua kéo.
cô lại.
Lúc bấy giờ cô mới chịu ngẩng đầu lên, đối diện với cái nhìn của anh. Nhưng trong đôi mắt cô bình tĩnh như lúc trước, không hề tồn tại một chút dao động nào vì anh.
Thấy động tác nhỏ thân mật giữa hai người thì đầu óc Lưu Ly càng muốn nổ tung hơn, cô ta gần như phát điên nhào về phía Lê Nhật Linh.
Lâm Quân không ngờ rằng Lưu Ly lại thình lình ra tay như thế, anh chưa kịp ngăn cản thì hai cánh tay Lưu Ly đã tóm chặt lấy cánh tay của cô, mười ngón tay.
găm sâu vào da thịt cô: “Lê Nhật Linh, tất cả đều là do.
mày! Cái gì cũng do mày hết! Nếu không phải tại mày.
thì vốn dĩ tao cũng đâu cần phải rời bỏ quê hương dạt ra nước ngoài!”
“Buông tay ra!”
“Lê Nhật Linh, tao hận mày chết đi được, chỉ cần tao còn có thể về đây thì nhất định tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Lê Nhật Linh chịu đựng cảm giác đau nhức trên cánh tay mình, cô cười lạnh nhìn Lưu Ly rồi từ từ nhếch môi vẽ lên nụ cười: “Là chính cha cô muốn đưa cô ra nước ngoài mà, tôi cũng không phải mẹ cô, không có tư cách phản đối cha cô.”
Lưu Ly tức ngực khó thở, cô ta giơ tay ý đồ tát Lê Nhật Linh, nhưng mà “bốp…” một cú tát.
Cuối cùng lại hạ cánh trọn vẹn trên má chính mình.
Cái tát kia là chính tay Lâm Quân ban tặng cô ta.
Vẻ mặt Lâm Quân xám xịt cứu Lê Nhật Linh thoát khỏi móng vuốt của cô ta.
Anh đỡ lấy cổ tay Lê Nhật Linh quan sát, quả nhiên trên cánh tay cô còn in hằn một vết nhéo tím xanh to đùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!