Chương 1519
Trong ngăn kéo đầy băng đĩa từ, tất cả đều đặt vào hộp thủy tinh trong suốt và tinh xảo, nằm yên ở đó.
“Có thứ em cần ở đây không?”
Lê Nhật Linh nhìn anh với ánh mắt khó tin.
“Em còn nhớ không? Anh đã nói rằng ngôi nhà này chứa đựng tất cả những khoảnh khắc quý giá của em trong quá khứ. Tất nhiên anh sẽ lưu lại nội dung video về những kiệt tác như Vương quốc tuyết (Naruto) rồi! Nếu không thì làm sao chứng tỏ được rằng chồng em yêu em nhiều như thế nào đây?”
Lê Nhật Linh xém chút nhảy dựng lên vì phấn khích.
“Lâm Quân, em thật sự yêu anh rất nhiềt Một tiếng bặp, một nụ hôn in hãn lên khuôn mặt của Lâm Quân! Sau đó, cô quay lại và bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn, Lâm Quân sững sờ một lúc, sau đó nở một nụ cười xấu xa.
Mặc kệ Lê Nhật Linh đang tìm cái gì, anh cứ thế ôm lấy eo cô Lê Nhật Linh cũng cảm nhận được sự thay đổi và cô quay lại nhìn anh.
“Anh làm gì vậy?”
“Là em mê hoặc anh trước đó nha.”
Sau đó Lê Nhật Linh mới phản ứng lại, lúc nãy cô chỉ là vô tình hôn anh, nên cứ để như vậy.
“Em, là em quá phẩn khích rồi! Không phải là mê hoặc, nhé?”
Lê Nhật Linh vội vàng giải thích, không ‘c mắt nhìn ra bên ngoài, vì sợ có người làm sao?”
Lâm Quân nở nụ cười xấu xa, xích lại gần Lê Nhật Linh, cô chỉ cảm thấy có cái gì đó chống mình lại, không cầm được nóng cả bên ai.
“Anh làm gì vậy, đây là đang ở trong công ty Lê Nhật Linh đẩy Lâm Quân ra, bất lực với Lâm Quân.
“Công ty thì đã sao, dù sao cũng là công ty của em và của anh, cho dù bọn họ nhìn thấy, thì bọn họ có thể làm gì?”
Vừa nói, hai tay chậm rãi đưa lên trên ngực Lê Nhật Linh “Không được!”
Lê Nhật Linh tách ra khỏi vòng tay của Lâm Quân, cúi đầu tiếp tục tìm đồ.
“Được rồi, anh nghe em, nhưng coi như em nợ anh một lần nhé?”
Lâm Quân kề vào tai Lê Nhật Linh, giọng nói oang oang khiến Lê Nhật Linh vừa không.
có khả năng kháng cự vừa sợ bị nhìn thấy.
Với tính khí của Lâm Quân nếu bây giờ cô không đồng ý, e là anh sẽ xử cô ngay tại chỗ.
Vì vậy, cô chỉ có thể cứng nhắc gật đầu đồng ý với anh.
“Khả Nhi, tôi đã tìm thấy cuộn băng. Sắp xếp các thành viên trong nhóm, chúng ta mở cuộc họp ngay lập tức!”
Cúp máy xuống, Lê Nhật Linh liếc nhìn bàn tay đây quyến luyến của Lâm Quân trên ngực mình.
“Nhớ đó, em nợ anh đó!”
Lâm Quân mới miễn cưỡng bỏ tay ra.
“Chủ tịch Lê, đã xong rồi ạ!”