Chương 1115
Đột nhiên Minh rút một con dao găm từ trong ngực, Trần Hi Tuấn kinh ngạc đứng lên, lẽ nào Minh muốn chó cùng rứt giậu Người đàn ông cầm vũ khí sắc nhọn mà lạnh như băng ở trong tay.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ kịp nghe một tiếng thét vô cùng chói tai, gương mặt của người đàn ông vặn vẹo. Ở dưới đất xuất hiện một vật thể không rõ ràng, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đó là một ngón tay của người đàn ông kia Ngón tay đẫm máu và lòng bàn tay đẫm máu hiện ra rõ ràng trước mặt của Trần Hi Tuấn, còn James thì chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng, như thể đã rất quen thuộc với cảnh này.
Còn người đàn ông tên Minh nắm lòng bàn tay bị thương của anh ta, nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ đè nén sự đau đớn, trên mặt kịch liệt nổi gân xanh, nhịn không được đỏ bừng một mảnh. Âm thanh rên rỉ phát ra từ lỗ mũi, anh ta nhìn sang James Trần Hi Tuấn che miệng, cảm thấy buồn nôn một cách khủng khiếp.
Cậu ta nhìn mọi thứ trên màn hình, bên tai đột nhiên vang lên lời nói của Lâm Quân: “Cho tới tận bây giờ mà cậu vẫn không hiểu hiết về cha của cậu”
Cậu ta không thể chấp nhận được người đàn ông khát máu, lạnh lùng, độc ác và đen tối này là cha của cậu ta. Không, người đàn ông này không phải là cha của cậu ta, ông ta không phải.
Trần Hi Tuấn chống cự trong lòng, nhưng lại cảm thấy đau đớn không yên vì khuôn mặt thật quen thuộc trên màn hình máy tính.
Cậu ta thực sự muốn xông vào phòng VỊP vào lúc này để vạch trần hành động xấu xa của ông ta và nói cho ông ta biết cậu ta đã đau khổ như thế nào, thế nhưng lý trí không cho phép cậu ta làm như vậy Cậu ta tiếp tục nhìn vào màn hình Lúc này James đã đứng dậy đứng ở cửa sổ, quay lưng về phía Minh, rồi nhìn ra bên ngoài, không biết từ lúc nào đã có một hòm thuốc trước mặt Minh.
“Cảm ơn ngài!”
Sắc mặt của anh ta tái nhợt, một tay mở hộp thuốc lấy lọ thuốc ra, run rẩy đổ bọt thuốc lên ngón tay đã bị đứt lìa của mình, sau đó khéo léo lấy băng gạc ra, dùng miệng căn một đầu, tay kia nhẹ nhàng được quấn lại, máu không ngừng chảy, chẳng mấy chốc nó đã thấm đẫm miếng băng mà anh ta vừa quấn.
Nhưng anh ta có vẻ cảm thấy rất hài lòng, gương mặt dần có huyết sắc trở lại Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh ta cung kính, bởi vì hai tay của anh ta cầm hộp thuốc, cúi người nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Không có lần sau nữa!”
James quay lại và lạnh lùng nói.
“Vâng! Thưa ng: “Bây giờ bắt đầu nối chuyện chính đi!”
James lại ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra một điếu xì gà, Minh tiến đến châm lửa cho ông ta “Jackson có nói gì với cậu về chuyện lần này không?”
James hút một điếu thuốc và thản nhiên nói.
Trần Hi Tuấn sửng sốt, Jackson, không phải là phó chủ tịch của công ty LX ở Pháp mà Lâm Quân đã đề cập với cậu ta hay sao?
Cha của cậu ta thật sự đã có liên lạc với Jackson, và mọi thứ thực sự giống như những gì Lâm Quân đã nói!
Cậu ta bật to âm thanh của máy tính để làm cho cuộc đối thoại tiếp theo rõ ràng hơn.