Chương 1097
” Tôi nói, anh là một kẻ nhát gan”
Trần Hi Tuấn vung nắm đấm lên, cậu ta muốn dạy cho Lâm Quân một bài học. Nhưng nắm đấm đưa đến lưng chừng thì dừng lại, ánh mắt của Lâm Quân rất bình tĩnh, cả người đều đã vào tư thế sẵn sàng để có thể né tránh đòn tấn công của cậu ta.
Khiến cho Trần Hi Tuấn không thể xuống tay đánh anh, hơn nữa nếu hành động như vậy thì sẽ gây cho người khác cảm giác những gì anh nói là đúng.
Bởi vì ngay cả chính anh cũng đang hoài nghỉ về suy nghĩ trong lòng của chính mình, đối với sự châm biếm của Lâm Quân, anh không có cách nào tránh được.
Anh quả thực không dám đi giúp Lâm Quân vạch trần chân tướng, bởi vì anh sợ kết quả sẽ không với những suy nghĩ mà bản thân anh vẫn luôn kiên trì tin tưởng.
Anh bỏ cà vạt của Lâm Quân đích ra, sau đó khẽ duỗi ngón tay của mình ra.
Tay kia thì đem chiếc ly để lại trên quầy bar, chiếc ly và thủy tinh va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo, ánh mắt Trần Hi Tuấn trừng mắt, cậu ta liếc mắt nhìn Lâm Quân một cái, sau đó xoay người đi ra phía cửa của quán bar. “Anh thật sự nhẫn tâm nhìn chuyện chuyện này phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa sao? Đến lúc đó, người bị tổn thương không ái khác là Nhật Linh!”
Lâm Quân hô to một tiếng, hy vọng Trần Hi Tuấn có thể vì lo lắng mà suy nghĩ lại một chút, dù sao tình cảm của Trần Hi Tuấn đối với Nhật Linh, anh không hề có chút nghỉ ngờ nào, cả người Trần Hi Tuấn nghe vậy liền dừng lại một chút, nhưng cũng không có quay đầu lại, sau đó lại lập tức tiêu sái mà bước ra khỏi quán bar.
Trong lòng Lâm Quân cũng xuất hiện một cơn phiền muộn, đưa một bàn tay lên kéo kéo cà vạt của mình, một bàn tay siết chặt chiếc ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Trần Hi Tuấn không cần làm gì quá nhiều, chỉ cần giúp anh điều tra xem James rốt cuộc có quen biết Lê Vân Hàng hay không mà thôi, giữa bọn họ từ trước đến nay có phải đã có ân oán gì với nhau hay không, cũng chỉ vì tất cả những điều này anh không có cách nào tự mình đi hỏi bọn họ được.
Anh ngẩng đầu nhìn đám người đang uống rượu, còn có cả những người đang nhảy theo âm nhạc, tựa như mỗi người đều có một linh hồn triết lý của riêng mình, dưới ánh đèn huyền ảo thể hiện nó, mỗi một người ở đây đều đang cố gắng hết sức thể hiện ra sức hút của bản thân, để cuốn hút lấy người bên cạnh.
Trần Hi Tuấn đi ở trên đường cái, ngồi bên cạnh một hồ nước nhỏ ngước nhìn bầu trời chiều ở phương xa, bên tai là tiếng nước róc rách.
Không biết có tiếng hát ở đâu truyền đến, nghiêng đầu nhìn qua, liền trông thấy một nghệ sĩ đường phố, trong tay ôm lấy cây đàn ghi ta, miệng thì ngân nga bài hát ( Chốn nhân gian ) .
Ca sĩ mặc một chiếc áo bông vải thô đã cũ, râu và tóc cũng đã có chút dài, nhưng ánh mắt lại rất trong sáng kiên định, ôm cây đàn ghi-ta tựa như đang ôm lấy một tín ngưỡng.
Mà tiếng hát của người nghệ sĩ đường phố đó truyền đến là sự trầm thấp, tang thương, lại có chút khiến người khác đau lòng.
Bài hát này từng là bài hát mà Lê Nhật Linh thích nhất.
Lời bài hát: Có lẽ không chống lại được ý trời.
Có lẽ tháng trái tim sáu sẽ phủ đầy băng tuyết Sẽ chẳng thể vượt qua được bức tường ngăn cách kia Cả đời làm bạn với khổ đau.