Chương 1012
Lê Nhật Linh vùi đầu vào trong vòng tay của Lâm Quân, hai má đỏ bừng.
Vào đến phòng tắm, Lâm Quân tất nhiên là đã ủ mưu từ trước, nước trong bồn tắm sớm đã đầy, bế cô thả vào, nhiệt độ cũng vừa phải.
Lê Nhật Linh mím môi, một số hình ảnh không thể miêu tả của mình ở nhà riêng của anh tại thành phố Hà Nội hiện lên trong đầu cô, mở to hai mắt nhìn Lâm Quân.
Lâm Quân mỉm cười, như có thể nhìn ra được Lê Nhật Linh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng dùng tay vén tóc cho cô, tựa như có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đừng sợ, bồn tắm này không lớn bằng cái ở nhà. “
Mặt Lê Nhật Linh càng đỏ hơn nữa, lại khiến trái tim của Lâm Quân run lên, con cũng đã có rồi, vậy mà nhất cử nhất động trong vô thức của Lê Nhật Linh vẫn có thể khiến lòng anh rung động bất cứ lúc nào.
Lâm Quân ngoan ngoãn tắm rửa cẩn thận cho Lê Nhật Linh, giống như thợ săn ăn thịt dê non béo, đã không đợi nổi nữa rồi, nhưng lại chậm rãi làm việc.
Nhưng dù sao kết quả cuối cùng thì tất nhiên không cần nói cũng biết, thể lực của Lâm Quân vô cùng tốt, cuối cùng vẫn là Lê Nhật Linh mệt mỏi nằm liệt trên giường, thậm chí còn không mở mắt ra được, chỉ có thể để Lâm Quân tùy ý lăn lộn.
Cũng may, Lâm Quân vẫn còn chút nhân tính, xong xuôi lại đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Nhóm Lâm Quân, Hạ Dĩ Phong ở thành phố Marseille mấy ngày nay cũng không làm gì, nhàn rỗi thì đi dạo lòng vòng, cũng coi như là chán nản.
Ban đầu, Lê Nhật Linh nóng lòng muốn trở về Việt Nam đề chăm con, nhưng vừa mới nhận cha con với Lê Vân Hàng, phán quyết cho .Jackson vẫn còn chưa được đưa ra, điều này đã thuyết phục Lê Nhật Linh một thời gian sau mới rời Marseille.
Tuy nhiên, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết, Lê Vân Hàng cũng không dư quá nhiều thời gian rảnh để đến chơi với bọn họ, đành phải để Hạ Linh dẫn bọn họ đi dạo khắp nơi.
Lê Minh Nguyệt lần này không bất cẩn nữa, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Hà Dĩ Phong, không để anh một mình tiếp xúc với Hạ Linh dù chỉ là nửa giây.
Dù rằng bây giờ cô ấy đã biết Hạ Linh không phải là người xấu, nhưng cô không thể để một người phụ nữ có ý với Hà Dĩ Phong suốt ngày đi lang thang bên cạnh Hà Dĩ Phong.
Hạ Linh dường như cũng đã suy nghĩ rõ ràng hơn, nếu không thể ở bên nhau, cô cũng muốn giữ lại cho bản thân mình một chút tự tôn, ít nhất cũng khiến chính mình nhìn có vẻ hào sảng hơn một tí.
Cố ý giữ khoảng cách với Hà Dĩ Phong, đưa mọi người đi tham quan, cứ thế, ngược lại là mối quan hệ với Lê Nhật Linh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Lâm Quân, điện thoại đang reo kìa” Lê Nhật Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho Lâm Quân, Hà Dĩ Phong thò đầu qua, nháy mắt vài cái với Lê Nhật Linh: “Ô kìa, ô kìa kìa? Điện thoại của Lâm Quân cũng đưa cho em giữ luôn rồi, nhìn như kiểu giao hết cả đời cho em luôn á.”
“Cha gọi đến” Lâm Quân bật màn hình lên, giải thích ngắn gọn.
Lê Nhật Linh gật đầu, không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hạ Linh.
Lâm Quân cúp điện thoại, nhưng sắc mặt lại trở nên nặng nề.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Dĩ Phong là người đầu tiên phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Quân không ổn, vội hỏi.
“Jackson bỏ trốn.”
“Trốn?! Không phải ông ta đang ở Cục cảnh sát sao?”
“Tôi không biết, chắc là đã có ai đấy nhúng tay vào rồi” Lâm Quân lắc đầu, cau mày.
“Mợ nó, Jackson lợi hại đấy, ông ta làm thế là vượt ngục rồi còn gì!” Hà Dĩ Phong nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà sắc mặt của Hạ Linh và Lê Nhật Linh không được tốt lắm, tay của Lâm Quân đặt ở trên vai Lê Nhật Linh: “Từ từ, về nhà rồi tính.”
“Được” Bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi tham quan nữa, gật đầu đồng ý.
Tại nhà họ Lê, Lê Vân Hàng cau mày vân vê dụng cụ pha trà, có chút thất thần.