CHƯƠNG 3: CỞI SẠCH SÀNH SANH
Sau khi Bạch Thanh Dung tắm rửa xong xuôi, lau khô nước trên người rồi thay chiếc váy sa-tanh mỏng của mình, bộ váy này quả là có hơi hở hang, nhưng chẳng còn cách nào, bây giờ mình chỉ có bộ váy này, chấp nhận thôi! Sau khi mở cửa phòng tắm, Bạch Thanh Dung bị giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thành Phong.
“Anh… Sao anh lại ở đây?” Bạch Thanh Dung ấp úng hỏi.
“Đây là phòng của tôi.” Lâm Thành Phong hút xì gà đánh giá Bạch Thanh Dung từ phòng tắm đi ra.
Chiếc váy dây xanh như ẩn như hiện làm tôn lên đường cong mê người của cô gái, mái tóc dài xõa nhẹ trước ngực, xương quai xanh rõ nét, da thịt trắng nõn, gương mặt to chừng bàn tay, mắt to, miệng nhỏ.
Bạch Thanh Dung đứng ở cửa, ánh sáng sau phòng tắm chiếu trên người cô, đường cong chữ S hiện ra vô cùng rõ ràng, dường như nữ thần Venus vừa mới tắm xong, yết hầu của Lâm Thành Phong giật giật.
Bạch Thanh Dung thật muốn cắn đầu lưỡi mình, đúng vậy, ở đây là nhà người ta, mình mới không nên xuất hiện: “Anh à, hôm nay thực sự vô cùng cảm ơn sự cứu giúp của anh, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ cả đời.”
Bạch Thanh Dung đi tới trước mặt Lâm Thành Phong, lịch sự cúi người: “Bây giờ đã khuya lắm rồi, thiết nghĩ anh cũng phải nghỉ ngơi, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, xin phép đi trước.” Bạch Thanh Dung xoay người định rời đi lại bị Lâm Thành Phong kéo lấy cổ tay.
“Sao hả, ba tỷ nợ tôi không trả sao?” Đôi mắt Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn cô gái chiếm được lợi lại muốn bỏ chạy này: “Coi tôi là kẻ thừa tiền sao? Tiền của tôi đâu có dễ cầm như thế.” Bạch Thanh Dung xoay người nhìn chăm chú vào gương mặt thiên thần nhưng vẫn luôn sầm lại của Lâm Thành Phong.
“Anh yên tâm, tôi mới hai mươi tuổi, trước khi tôi sáu mươi tuổi nhất định có thể trả hết nợ cho anh.” Bạch Thanh Dung lấy hết sự dũng cảm ra nói từng chữ một trước đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong dùng sức ấn Bạch Thanh Dung xuống dưới người mình: “Không phải cô bán đấu giá đêm đầu tiên của mình sao? Sao hả, không bán nữa à?” Một bàn tay mạnh mẽ vuốt ve gương mặt của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung bắt đầu căng thẳng, vành mắt đỏ lên, không dám nhìn vào ánh mắt Lâm Thành Phong, người đàn ông này cứu cô quả nhiên là có mục đích: “Anh, thì ra anh cũng là loại người bị ham muốn che mờ trái tim như những tên khách nhìn có vẻ mũ áo chỉnh tề kia.” Bạch Thanh Dung giễu cợt nhìn Lâm Thành Phong.
Lại có người phụ nữ dám châm chọc anh, hơn nữa người phụ nữ này không phải cũng bán đấu giá vì tiền sao? Bây giờ anh cứu cô, cô có tư cách gì mà chửi rủa anh chứ.
Đôi mắt Lâm Thành Phong tối sầm lại, dùng sức gạt chiếc váy mỏng của Bạch Thanh Dung ra, lộ ra ra nội y màu trắng đáng yêu bên trong, cơ thể tràn ngập sắc xuân của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra trước mắt người đàn ông này.
Bộ ngực săn chắc đầy đặn, bụng dưới phẳng tắp, bắp đùi thon dài, thân dưới của Lâm Thành Phong căng lên: “Quả nhiên đáng giá ba tỷ.” Lâm Thành Phong đưa tay lướt từ mặt xuống tới xương quai xanh, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa xương quai xanh của Bạch Thanh Dung.
Lâm Thành Phong cúi người xuống hôn Bạch Thanh Dung không thương tiếc, Bạch Thanh Dung không thể làm gì được trừng to mắt nhìn Lâm Thành Phong, nụ hôn này dùng sức quá mức điên cuồng, cô cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Xung quanh tràn ngập hơi thở của người đàn ông này, mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có đôi mắt sâu không thấy đáy kia…
Lâm Thành Phong ôm lấy Bạch Thanh Dung, đôi tay to lớn đưa về phía lưng của Bạch Thanh Dung, trong chớp mắt cởi bỏ chiếc nịt ngực nhỏ nhắn đáng yêu của Bạch Thanh Dung, hai ngọn núi lộ ra kiêu ngạo, lửa trong mắt Lâm Thành Phong cháy nhiệt liệt, bàn tay to càng không chút thương tiếc gạt bỏ chiếc quần lót của Bạch Thanh Dung.
Cơ thể đã trần truồng hoàn toàn trước mặt người đàn ông này, Bạch Thanh Dung tự biết nhất định đêm nay không trốn thoát được, giọt nước Tắt lớn chừng hạt đậu chảy xuống.
“Sao hả? Là tự cô muốn bán, không ai ép buộc cô.” Nhìn thấy Bạch Thanh Dung khóc, Lâm Thành Phong sinh lòng không vui, cô gái này thật là, người muốn bán cũng là cô, người không vui cũng là cô, thật sự xem Lâm Thành Phong anh là kẻ ăn chơi sao.
Lâm Thành Phong đứng dậy kéo ngăn bàn bên cạnh lấy camera ra, tí tách chụp cơ thể đẹp hoàn hảo của Bạch Thanh Dung rồi hài lòng đặt máy vào lại ngăn kéo, ngồi trên giường, bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của mình, lộ ra bắp thịt chắc nịch bên trong, làn da màu lúa mạch, phần cơ bụng khêu gợi khiến người ta muốn tưởng tượng.
Sau khi ánh đèn máy ảnh tách tách xong, Bạch Thanh Dung buông bỏ cánh tay che mắt mình: “Anh chụp hình tôi, anh muốn làm gì?”
Lâm Thành Phong tự mình cởi quần áo, lười để ý đến cử động của Bạch Thanh Dung.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!