CHƯƠNG 22: CHỦ TỊCH THAY ĐỔI RỒI
“Ding ding ding…” Điện thoại trong túi áo vest của Hạ Dũng vang lên, Hạ Dũng đang ngủ khó chịu nhíu mày, lục tìm điện thoại: “Nói, có chuyện gì…” Nghe thấy giọng nói lo lắng ở đầu dây bên kia, Hạ Dũng lập tức ngồi bật dậy trên giường bệnh.
“Tôi lập tức tới ngay.” Rồi anh cuống quít cầm áo vest rời đi…
Bạch Thanh Dung thức giấc vì âm thanh Hạ Dũng vội vàng rời đi, mở mắt ra nhìn giường bệnh bên cạnh trống trơn, anh ta cứ như vậy mà đi sao? Mình còn chưa biết gì về người đàn ông này cả, sau này biết đi đâu tìm anh ta đây.
Bạch Thanh Dung bóp bóp thái dương, bởi vì ngủ quá nhiều nên đầu óc hơi choáng váng, nhìn lên đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ rồi sao? Bỗng nhiên nhớ ra đã mấy ngày rồi mình chưa trở về nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong có biết cô gặp nạn hay không? anh có đi tìm cô hay không?
Bạch Thanh Dung lắc đầu cười khổ, sao mình lại có những suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Người đàn ông kia chắc chắn sẽ không quan tâm đến cô, đoán chừng mấy ngày nay lại đang mơ mơ màng màng với cô người mẫu nào đó rồi ấy chứ.
Bạch Thanh Dung xuống giường đi mấy bước, phát hiện toàn thân mình đau nhức mới nhớ ra hôm đó bị mấy tên côn đồ kia đánh đập, trên người bầm dập xanh tím từng mảnh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ lên tấm gạc quấn quanh trán, hy vọng rằng sẽ không để lại sẹo.
Bạch Thanh Dung bắt đầu vận động, từ từ điều chỉnh cảm giác đau nhức của cơ thể, ánh sáng chiếu vào chiếc đồng hồ Rolex đặt ở đầu giường của Hạ Dũng. Bạch Thanh Dung đi tới cầm đồng hồ lên tỉ mỉ quan sát.
Có thể nhìn ra gia cảnh của Hạ Dũng vô cùng giàu có, giá của chiếc đồng hồ đeo tay này đủ cho một gia đình bình thường sống trong mấy năm liền, nhưng tại sao người đàn ông này lại xuất hiện một mình ở trong nhà xưởng bỏ hoang chứ?
Bạch Thanh Dung ngẩn người nhìn chiếc đồng hồ, tại sao đám người kia lại muốn bắt cóc cô, sau đó lại có một người đàn ông đột nhiên xuất hiện cứu mạng cô…
Bác sĩ Lý gõ cửa, không thấy Bạch Thanh Dung có phản ứng gì, anh bèn tăng thêm lực gõ mạnh hơn nhưng cô vẫn không phản ứng lại, vì vậy bác sĩ liền đi thẳng tới phía sau Bạch Thanh Dung vỗ vỗ bả vai của cô: “Cô gái, cô gái…”
Bạch Thanh Dung đang chìm trong suy tư nghe thấy giọng nói của bác sĩ Lý, ý thức đột nhiên được kéo trở lại, nhìn bác sĩ Lý mặc áo blouse trắng, bác sĩ trước mặt này có gương mặt với đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi kính mắt viền vàng gác trên sống mũi cao, cặp mắt lấp lánh có hồn.
Bác sĩ Lý cúi đầu kiểm tra bệnh án của Bạch Thanh Dung, nói: “Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”
“Bác sĩ, tôi muốn xuất viện.” Giọng nói ngọt ngào của Bạch Thanh Dung vang lên.
Bác sĩ Lý ngẩng đầu lên, đôi mắt có hồn nhìn về phía Bạch Thanh Dung, khẽ gật đầu: “Được, tôi sẽ kê cho cô đơn thuốc chống viêm tiêu sưng, về nhà nhớ phải bôi lên, nếu không… sẽ để lại sẹo.”
“Cái đó không cần đâu.” Bạch Thanh Dung cúi đầu nhẹ nhàng nói, cả người cô chả có gì ngoại trừ bộ quần áo bệnh nhân, mua thuốc phải dùng đến tiền, bác sĩ Lý dường như cũng nhìn ra sự bối rối của cô.
“Anh Hạ đã chi trả toàn bộ tiền thuốc men rồi.” Bác sĩ Lý đi tới chiếc bàn bên cạnh giường bệnh cầm một túi đồ lên: “Lúc giúp cô thay đồ y tá đã vứt quần áo cũ của cô đi rồi, lát nữa cô sẽ mặc đồ này.”
Bác sĩ Lý đặt chiếc túi vào trong tay Bạch Thanh Dung rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Dũng đã cứu cô, trả tiền thuốc men còn mua cả quần áo mới cho cô, Bạch Thanh Dung nhìn chiếc đồng hồ của Hạ Dũng trong tay mình, sau này có cơ hội gặp lại, cô nhất định sẽ trả lại chiếc đồng hồ với số tiền này cho anh.
Bạch Thanh Dung thay quần áo xong, cầm lấy túi thuốc y tá đưa, đi ra khỏi bệnh viện chuẩn bị trở về nhà họ Lâm.
Mưa rồi, mùa hè rất hay xuất hiện những cơn mưa.
Bạch Thanh Dung bất chấp trời mưa, đi tới bên lề đường. Ở cổng bệnh viện mặc dù có rất nhiều taxi, nhưng muốn gọi một chiếc không hề dễ, hơn nữa trời lại đang mưa.
Nhìn mưa rơi càng ngày càng to, Bạch Thanh Dung nhíu nhíu mày, một chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền dừng trước mặt cô, cửa xe màu đỏ từ từ hạ xuống.
Bạch Thanh Dung nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng cùng với đôi mắt sâu lắng.
Cô kinh ngạc đến nỗi ngây ngẩn cả người, Lâm Thành Phong? Tại sao anh lại ở đây, lại còn tự mình lái xe, Cường đâu?
“Lên xe.” Trong giọng nói lạnh lùng của Lâm Thành Phong lộ ra sự tức giận mà anh đang cố gắng kiềm chế.
Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi vào vị trí kế bên người lái, sau đó thắt chặt dây an toàn.
Lâm Thành Phong bắt đầu lái xe, đi về phía biệt thự nhà họ Lâm.
Không khí trong xe rất yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng tỉ mỉ kể lại sự việc mình bị bắt cóc hôm đó và được cứu ra sao cho Lâm Thành Phong nghe.
Nhưng vẻ lạnh lùng của Lâm Thành Phong với khuôn mặt xám xịt đó khiến Bạch Thanh Dung ngồi bên cạnh cảm thấy không được tự nhiên.
Khi chưa tìm thấy Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong thực sự không còn tâm trí nào để ngồi trong văn phòng làm việc, bèn tự lái xe đến từng bệnh viện hỏi thăm tin tức của Bạch Thanh Dung, tìm cả buổi sáng cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Thanh Dung đang đứng ở ven đường của bệnh viện thành phố đón xe. Có trời mới biết, tim của anh kích động đến nỗi sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
Sau khi Bạch Thanh Dung lên xe, nhìn thấy gạc quấn quanh đầu cô, khóe miệng có máu ứ đọng, trong lòng anh vô cùng khó chịu, lại có người dám đánh người phụ nữ của anh.
Nếu tra ra được là ai làm, anh nhất định sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết, thấy quần áo Bạch Thanh Dung đang mặc trên người không phải là bộ cô mặc hôm đó, trong mắt Lâm Thành Phong xẹt qua vẻ không vui, chân mày bắt đầu nhăn nhó.
“Quần áo ở đâu ra?” Lại là giọng nói lạnh lùng đó.
Mặc dù Bạch Thanh Dung đã quen với tính cách như vậy của Lâm Thành Phong, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, mình đã phải chịu mọi khổ sở đau đớn mà anh còn nghi ngờ cô làm bậy.
Bạch Thanh Dung nhìn mặt đường phía trước thờ ơ nói: “Y tá ở bệnh viện mua giúp tôi.” Lâm Thành Phong yên lặng lái xe, thấy quần áo của Bạch Thanh Dung hơi ướt vì bị dính nước Tưa, trong lòng cô có một túi thuốc lớn, anh bèn duỗi tay bật công tắc của hệ thống sưởi ấm bên trong xe.
Nhớ lại vừa nãy Bạch Thanh Dung nói cô bị đánh còn bị vỡ trán, nghĩ đến việc cô suýt chút nữa không giữ được tính mạng, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tôi sẽ không để em phải chịu khổ vô ích.”
Nghe thấy Lâm Thành Phong nói như vậy, Bạch Thanh Dung cũng không hề cảm kích: “Tôi chỉ là một người con gái bình thường, nếu không phải vì chủ tịch Lâm, sao tôi có thể gặp phải những chuyện như vậy chứ.”
Nghe thấy giọng nói trách cứ của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong trầm giọng nói: “Xin lỗi.”
Cái gì? Người đàn ông này đang xin lỗi cô sao, Bạch Thanh Dung không thể tin nhìn gò má của Lâm Thành Phong, anh đang chăm chú lái xe, ngón tay thon dài vững vàng cầm tay lái, chủ tịch chính là chủ tịch, bộ dạng khi xin lỗi vẫn cao ngạo.
“Bỏ đi, may mà không xảy ra chuyện gì lớn.” Bạch Thanh Dung như đang nói cho Lâm Thành Phong nghe, lại giống như đang an ủi chính mình, may mà Hạ Dũng xuất hiện mới không xảy ra chuyện gì. Bạch Thanh Dung đưa tay sờ sờ chiếc đồng hồ trong túi, không biết bao giờ mới gặp lại anh.
Lâm Thành Phong vịn tay lái, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em.”
Bạch Thanh Dung hất tay Lâm Thành Phong ra, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm, làm vợ của anh quả thật vô cùng nguy hiểm.”
Lâm Thành Phong nới lỏng cúc áo, đôi mắt đẹp nhìn về phía Bạch Thanh Dung, đáy mắt xẹt qua một chút đau buồn, sau đó lại trở nên thâm sâu khó lường.
Bạch Thanh Dung cảm nhận được Lâm Thành Phong đang nhìn mình chằm chằm, cô xoay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, mặc kệ anh. Bạch Thanh Dung khẳng định nguyên nhân bởi vì người đàn ông này cô mới bị vạ lây.
Bạch Thanh Dung cô chưa từng đắc tội với ai, kẻ thù duy nhất đang ở nước ngoài, Mộ Duy Thiên cũng không thể về nước chỉ để sai người cưỡng hiếp cô được. Ngoại trừ Lâm Thành Phong, cô không nghĩ ra được lý do nào khác, cho nên cô tỏ thái độ với anh cũng chẳng có gì quá đáng.
Lâm Thành Phong đột nhiên quay đầu xe lái về hướng khác: “Cả người em đang bị thương, không thể để ông nội thấy được, đến căn hộ ở vài ngày trước đã.”
Rất nhanh đã đến bãi đỗ xe ở phía dưới căn hộ, sau khi Bạch Thanh Dung xuống xe thì hắt xì liên tục, Lâm Thành Phong đóng cửa xe, cởi áo gió màu đen đang mặc trên người mình ra, đưa tới trước mặt cô, trầm giọng nói: “Mặc vào.”
Bạch Thanh Dung không đón lấy chiếc áo, xoay người đi về phía thang máy để lên nhà, Lâm Thành Phong vẫn khăng khăng khoác áo lên người Bạch Thanh Dung rồi ôm cô vào lòng, Bạch Thanh Dung cũng lười tranh chấp với sự ngang ngạnh của người đàn ông này.
Chiếc áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, còn có cả mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi nước Goa, như ánh mặt trời chiếu lên thảm cỏ xanh mát, rất dễ dàng ngửi ra.
Khiến cơ thể lạnh như băng của cô ấm áp hơn.
Sau khi vào nhà, Lâm Thành Phong sai Cường đi mua rất nhiều quần áo cho Bạch Thanh Dung, Cường còn mua rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh.
Bạch Thanh Dung cởi váy liền màu hồng cánh sen đang mặc trên người ra, thay váy dài màu tím Cường vừa mua.
Bạch Thanh Dung thay quần áo xong đi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Thành Phong xắn tay áo sơ mi lên, sau đó mở tủ lạnh để chọn nguyên liệu nấu ăn: “Em mới xuất viện, cứ vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Bạch Thanh Dung cảm thấy khó hiểu với dáng vẻ hiện tại của Lâm Thành Phong, anh đang làm gì vậy? Muốn nấu cơm cho cô ăn sao? Bạch Thanh Dung còn chưa mở miệng nói, Lâm Thành Phong đã cầm một đống nguyên liệu nấu ăn vừa chọn, quay đầu nhìn Bạch Thanh Dung: “Về phòng nằm đi.”
Bạch Thanh Dung kinh ngạc, trong đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, cô không nghe lầm không nhìn lầm đấy chứ. Người đàn ông này thực sự chuẩn bị nấu cơm sao, ông trùm của giới kinh doanh Lâm Thành Phong lại cởi áo vest rửa tay nấu ăn?
Cho dù bởi vì anh nên cô mới bị bắt cóc, nhưng anh cũng không cần phải đối tốt với cô như vậy chứ. Nếu không phải vì thỏa thuận kết hôn giả kia thì bọn họ cũng chỉ là những người xa lạ, những người xa lạ không bao giờ gặp mặt nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!