“Chuyện gì vậy?” Lưu Thăng đi tới, vẻ mặt sầm xuống trách cứ mấy người đàn ông mặc âu phục, vất vả lắm Lâm Thành Phong mới qua đây một chuyến, rốt cuộc mấy kẻ không có chí tiến thủ này đang làm cái quái gì vậy.
“Ông chủ Lưu, cô gái này là sếp Hạ đấu giá được, vừa mới cắn sếp Hạ bị thương rồi bỏ trốn, bây giờ chúng tôi bắt cô ta về cho sếp Hạ lấy lại công bằng.” Tên nhân viên dẫn đầu cuống quýt nói: “Nếu đã là như vậy thì mang cô ta về đi.” Lưu Thăng nhìn thoáng qua Bạch Thanh Dung trong ngực Lâm Thành Phong.
Nhan sắc không tệ nhưng cũng quá to gan rồi, dám phá hoại quy tắc ở Thiên Đường Nhân Gian của hắn, quan trọng là còn đụng vào người Lâm Thành Phong: “Chủ tịch Lâm, thật xin lỗi đã phiền đến anh, anh giao con nhỏ kia cho bọn họ xử lý là được rồi.”
Lưu Thăng kèm thêm nụ cười khách sáo ba trăm sáu mươi độ nhìn Lâm Thành Phong, rất sợ Lâm Thành Phong sẽ không vui trong lòng vì chuyện vừa rồi, quản lý là hắn bị cuốn gói thì không xong rồi.
“Tôi mua cô gái này.” Lâm Thành Phong lạnh lùng phun ra một câu, ánh mắt giá lạnh nhìn mấy tên nhân viên, Lưu Thăng vội vàng gật đầu đồng ý.
Nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong lòng Bạch Thanh Dung có chút vui vẻ, rốt cuộc cũng thoát được móng vuốt của tên đàn ông kia rồi, quả nhiên anh chàng đẹp trai này có thể giúp cô, không khỏi cảm thán trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.
“Anh à, cảm ơn anh đã cứu tôi.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
Lâm Thành Phong cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, váy sa-tanh màu xanh như ẩn như hiện, mái tóc đen mượt vì chạy quá nhanh mà xõa xuống khỏi bờ vai, bộ ngực căng tròn lộ ra một nửa khiến Lâm Thành Phong gần như thấy được áo ngực màu trắng bên trong.
Lâm Thành Phong không khỏi nhíu mày: “Cơ thể cô gái này thật rẻ rúng trước tiền tài.” Vui vẻ nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cũng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông toàn thân tỏa ra khí chất ngút trời, muốn giải thích gì đó lại thôi.
Cô không hề để ý đến mình đã lộ hàng, nghĩ thầm: chứ còn gì nữa, trước mặt tiền tài, dáng vẻ cô như vậy thật sự rất rẻ tiền, Bạch Thanh Dung buồn bã cúi thấp đầu xuống, nhìn đi chỗ khác.
Lâm Thành Phong cởi áo vest của mình ra choàng lên người Bạch Thanh Dung: “Cường, đưa cô ta lên xe đến căn hộ của tôi ở Lưu Lý Bình.
Sau khi bỏ lại những lời này, Lâm Thành Phong để lại Bạch Thanh Dung ngồi dưới đất, sải bước rộng rời khỏi Thiên Đường Nhân Gian… “Căn hộ, sao lại muốn đưa mình đến căn hộ?” Bạch Thanh Dung không hiểu gì, không phải anh đã cứu cô sao, không phải nên thả cô đi sao?
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đứng dưới lầu căn nhà trắng kiểu châu Âu.
“Cô ở đây đợi chủ tịch, anh ấy sẽ tới ngay thôi.” Cường lễ phép nói xong liền đóng cửa rời đi, Bạch Thanh Dung cẩn thận quan sát nội thất trong nhà, mỗi một đồ trang trí đều cực kỳ đơn giản nhưng không mất đi sự đẹp mắt và cách điệu.
Nhìn thấy mỗi đồ gia dụng ở đây đều có giá trị không nhỏ, trong lòng Bạch Thanh Dung dấy lên vài phần buồn thương, đã rất lâu rồi cô không đứng trong căn nhà xa hoa thế này, từ sau khi cha mất năm năm trước, cô và mẹ đã bị đuổi ra khỏi cuộc sống ở khu đô thị trong thành phố này.
Cô từng cho là mình sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên cha mẹ ở biệt thự Sơn Trà, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy, bây giờ vì cứu mẹ mà bản thân lại bán đấu giá đêm đầu tiên của mình.
Sau khi trải qua chuyện tối nay, Bạch Thanh Dung sợ hãi vô cùng, bản thân suýt chút nữa đã bị một người đàn ông xấu xí còn lớn tuổi hơn cha mình làm nhục.
Cũng may gặp được người đàn ông này, nếu không…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!