Hôm đó, Viên Minh và Bạch Thanh Dung cùng ở bệnh viên chăm sóc Bạch Mộ Ngôn, mãi đến tối muộn Bạch Thanh Dung thấy trời càng lúc càng tối mới nói: “Viên Minh, hay là hôm nay anh về trước đi? Không phải anh nói dạo này tối nào cũng phải sửa ảnh à?”
Viên Minh xua tay: “Không sao, anh ở đây với mọi người.”
Bạch Thanh Dung đẩy Viên Minh ra ngoài phòng bệnh rồi quay đầu nói với Bạch Mộ Ngôn và Bạch Tịch Nhan: “Các con cứ ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, đừng chạy loạn, mẹ tiễn chú Viên xong sẽ quay lại.”
“Vâng!” Từ lúc buổi chiều sau khi nghe Viên Minh hứa hẹn, tâm trạng Bạch Tịch Nhan vẫn rất tốt.
Bạch Thanh Dung đóng cửa phòng bệnh rồi tiễn Viên Minh đến cổng bệnh viện, lúc tạm biệt cô đỏ mặt nói với Viên Minh: “Hôm nay đã làm mất thời gian một ngày của anh rồi, thật ngại quá. Với cả, hai đứa vẫn còn là trẻ con, ăn nói không kiêng kị, anh đừng để ý nhé.”
Viên Minh lại nghiêm túc lắc đầu: “Thanh Dung, những lời anh nói đều là nghiêm túc, nếu em đồng ý cho anh cơ hội, anh rất vui vẻ được làm cha của Mộ Ngôn và Tịch Nhan.”
Bạch Thanh Dung đột nhiên được Viên Minh tỏ tình thì giật mình rụt tay về như chạm phải lửa: “Viên Minh, tôi…”
Cô không ngờ Viên Minh lại đột nhiên nói như vậy, nhất thời hoảng hốt. Thực ra cô cũng đã mơ hồ cảm nhận được Viên Minh có ý với mình, nhưng khi hai người đối mặt thảo luận về vấn đề này thì đó lại là chuyện khác.
Thấy Bạch Thanh Dung thường ngày mồm miệng lanh lẹ nay lại lắp ba lắp bắp trước mặt mình, Viên Minh vui vẻ bật cười. Anh cưng chiều nhìn Bạch Thanh Dung, nhéo mũi cô: “Anh có thể cho em thời gian suy nghĩ, nhưng thời gian suy nghĩ càng dài thì chứng tỏ em càng thích anh, em phải nghĩ cho kĩ đấy.”
Nói xong Viên Minh quay đầu đi ra bãi đỗ xe, để một mình Bạch Thanh Dung đứng đó với tâm trạng rối bời.
Sững sờ giây lát Bạch Thanh Dung mới nhớ đến hai cục cưng còn đang ở một mình trong phòng bệnh, cô đành dằn lại tâm trạng trong lòng và quay về phòng.
Lúc về đến phòng bệnh thì thấy Tịch Nhan vẫn đang trông nom bên giường bệnh và cười nói với anh trai, chủ đề câu chuyện chính là chú Viên có phải người cha tốt hay không, Bạch Thanh Dung nghe vậy thì tâm trạng càng rối loạn.
Khó khăn lắm mới dỗ được hai đứa bé đi ngủ, lúc này Bạch Thanh Dung mới dám đi ra hành lang gọi điện thoại cho Vương Thục Vy đang đi du lịch ở Bắc Hải.
Chuông điện thoại kêu vài tiếng mới có người bắt máy, nhưng lại là giọng đàn ông: “A lô?”
Bạch Thanh Dung kinh ngạc nói: “Xin hỏi đây có phải là điện thoại của Vương Thục Vy không?”
Người đàn ông bên kia cười đáp: “Đúng vậy, bây giờ cô ấy đang rửa mặt, tôi thấy điện thoại kêu suốt nên bắt máy. Xin hỏi cô tìm cô ấy có việc gì?”
“Thế… thế này, đợi cô ấy ra anh bảo cô ấy gọi lại cho tôi nhé!” Bạch Thanh Dung đành vội vàng cúp máy để che giấu sự bối rối của mình.
Cô đỏ mặt đỡ trán, thật là bất ngờ, Vương Thục Vy không phải đi du lịch một mình à? Sao lại có người đàn ông lạ nhận điện thoại của cô ấy chứ?
Liệu có phải cô ấy bị người ta bắt nạt không?
Song Bạch Thanh Dung lại cảm thấy không đúng, Vương Thục Vy không phải người dễ bị bắt nạt. Nếu quả thật bị bắt nạt thì cô ấy cũng sẽ không để gã đàn ông xấu xa đó nghe điện thoại của mình đâu.
Bạch Thanh Dung ôm tâm trạng loạn cào cào nhìn ra ngoài cửa sổ, một vầng trăng non lửng lơ trong đêm tối tĩnh lặng, trong gió đêm phảng phất mùi hương của một loài hoa không biết tên.
Không bao lâu sau, điện thoại của Bạch Thanh Dung lại vang lên, thấy là số của Vương Thục Vy, cô nhấn nút nhận: “A lô.”
Vừa nghe thấy giọng của Vương Thục Vy, Bạch Thanh Dung đã trêu ghẹo: “Thế nào rồi, người đẹp của chúng ta vừa ra khỏi nhà đã có cuộc gặp gỡ tươi đẹp rồi à?”
Vương Thục Vy ở đầu dây bên kia lại tức giận: “Cuộc gặp gỡ tươi đẹp cái gì, đây là chân mệnh thiên tử của tớ!”
Nếu bây giờ Bạch Thanh Dung đang uống nước, chắc chắn cô sẽ phun hết ra ngoài: “Được rồi đó bạn tôi ơi, một Vương Thục Vy lòng dạ mênh mông như biển cả mà lại nói ra bốn chữ chân mệnh thiên tử đấy à? Ha ha ha, đúng là làm tớ cười rụng cả răng!”
Vương Thục Vy tức giận nói: “Có ai bạn bè như cậu không!” Cô ấy hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “Thanh Dung, tớ nói thật đấy, lần này tớ thật sự cảm thấy tớ đã gặp được tình yêu định mệnh rồi. Chúng tớ định đi du lịch về sẽ đăng kí kết hôn, đến lúc đó mời cậu làm phù dâu!”
“Thật á?” Kích thích liên tiếp trong một ngày khiến đầu Bạch Thanh Dung như muốn nổ tung.
“À, đúng rồi. Thanh Dung, nửa đêm cậu gọi cho tớ làm gì? Không phải là Viên Minh tỏ tình với cậu đấy chứ?” Vương Thục Vy hình như đang ăn táo, phát ra tiếng nhai chóp chép.
“Sao cậu biết?” Bạch Thanh Dung kinh ngạc kêu.
Vương Thục Vy ngừng nhai, sau đó nuốt ực một cái rồi mới trả lời: “Có gì kì lạ đâu, Viên Minh có ý với cậu, người nào có mắt mà chẳng nhận ra, có mỗi một cô ngốc là chẳng hay biết gì.”
“Nói vậy là cậu đã sớm biết rồi?” Bạch Thanh Dung toát mồ hôi lạnh.
“Đương nhiên, chứ cậu cho là tớ đột nhiên đi du lịch nhiều ngày như vậy làm gì, còn không phải là để tạo cơ hội gần gũi cho hai người các cậu à!” Vương Thục Vy lại nhét đồ ăn vào miệng: “Ông trời đúng là có đức hiếu sinh, tớ vừa tác thành cho hai cậu, ông trời liền đưa tặng chân mệnh thiên tử tới cho tớ. Ha Ha ha ha…”
Bạch Thanh Dung nghe được giọng nói tràn đầy hạnh phúc của Vương Thục Vy truyền qua: “Thục Vy, chúc cậu hạnh phúc. Nhưng tớ và Viên Minh có thật sự hợp nhau không? Tớ vẫn luôn coi anh ấy là bạn bè.”
Cô chưa từng nghĩ đến việc tìm một người bạn đời chung sống. Huống hồ cô còn mang theo hai đứa trẻ, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận hay cam tâm tình nguyện nuôi con cho tên đàn ông khác.
Nhưng hai đứa con của cô đúng là cần một người cha. Nhớ đến những nỗi tủi thân mà hai đứa phải chịu, cô lại cảm thấy mình nên tìm một người cha cho chúng.
“Không xác định được thì cứ thử xem, cậu đã hơn năm năm nay không có mối tình nào rồi. Tớ thấy Viên Minh cũng rất quan tâm đến cậu, không để ý chuyện cậu còn có hai đứa bé chút nào. Người đàn ông như thế bây giờ cậu có soi đèn cũng không tìm được đâu.”
Bạch Thanh Dung còn đang muốn nói thì Vương Thục Vy lại bổ sung: “Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa, nghỉ ngơi sớm đi, tớ không muốn lãng phí cảnh đẹp ngày tốt ở chỗ cậu đâu, nam thần của tớ còn đang đợi tớ đây này. Cúp máy trước nhé.”
Nói xong Vương Thục Vy lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, bèn dặn dò Bạch Thanh Dung: “Đúng rồi, tớ thấy Viên Minh khá tốt đó, cậu cứ cho anh ta một cơ hội. Thế thì vừa hay chúng ta có thể cùng kết hôn…”
Mãi đến khi nghe thấy âm báo bận ở đầu dây bên kia, Bạch Thanh Dung mới nhận ra cô nàng Vương Thục Vy này đã cúp điện thoại rồi.
Cả đêm Bạch Thanh Dung không hề chợp mắt.
Lâm Thành Phong đang ở trên máy bay tư nhân cũng một đêm không ngủ, mở to mắt đón ánh bình minh.
Trong đầu hắn vẫn luôn hiện lên dáng vẻ của Bạch Thanh Dung.
Cô ở bên ngoài sống như thế nào? Thấy tranh của cô, hắn nghĩ những ngày không có hắn, có lẽ cuộc sống của cô vẫn rất ổn.
Hôm qua hắn được mời đến làm khách của một đối tác, vừa vào cửa đã thấy một bức tranh vẽ cánh đồng lúa mạch, trong tranh là cánh đồng lúa mạch ngút ngàn, giữa cánh đồng là một cô gái mặc váy trắng.
Nét vẽ, cách phối màu giống y hệt Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong như phát điên kích động hỏi đối tượng hợp tác bức tranh này lấy từ đâu.
Đối tượng hợp tác chỉ nói là anh ta đã tìm công ty lắp đặt sửa chữa thiết kế nhà, còn nguồn gốc của bức tranh kia thì không biết.
Lâm Thành Phong gọi điện cho công ty lắp đặt sửa chữa hỏi về nguồn gốc của bức tranh, nhân viên công ty này nói: Bức tranh này mua ở một triển lãm tranh tên là “văn phòng Du Mộc” ở thành phố Z.
Lâm Thành Phong vừa nghe thấy tên đã run lên, lẽ nào đúng là Bạch Thanh Dung?
Hắn vội vàng muốn đến địa chỉ văn phòng Du Mộc, Lâm Thành Phong lập tức sai Cường sắp xếp máy bay riêng đến thành phố Z ngay trong đêm, lúc đến nơi trời mới tảng sáng.
Chân trời hiện lên ánh sáng mờ mờ, các đám mây trắng nho nhỏ vẫn bị bóng đêm vây quanh. Lâm Thành Phong nhìn lên bầu trời, nở nụ cười đã lâu không thấy: “Thanh Dung, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Không biết mấy năm nay, em có ổn không?”
Mấy năm nay hắn không ổn chút nào, ngày nào cũng như một cái xác không hồn. Nếu không vì Lâm thị, có lẽ hắn đã sớm gục ngã. Trong vô số đêm mất ngủ ấy, điều duy nhất có thể giúp hắn gượng dậy chính là Bạch Thanh Dung.
Hắn không mong Bạch Thanh Dung tha thứ cho hắn, hắn chỉ muốn xem cuộc sống của cô có ổn không? Muốn xác định xem cô đang ở nơi nào.
Nỗi nhớ thương dai dẳng như cỏ dại sinh trưởng, giờ phút này Lâm Thành Phong chẳng khác nào một thằng nhóc chưa trải sự đời, vừa nghĩ tới việc sắp được gặp cô, trái tim hắn như căng tràn một thứ tình cảm khôn tả
Một đêm không ngủ khiến cằm hắn mọc lên đống râu xanh đen, trông khá là tiều tụy.
Trước khi đến gặp Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cố ý chải chuốt lại bản thân, hắn mặc vest, soi gương, chuẩn bị hết nửa buổi sáng.
Đến khi trời đã sáng choang, Lâm Thành Phong mới gọi Cường đến nói: “Cường, bây giờ chúng ta đến trung tâm nghệ thuật.”
Cường lo lắng đi đến bên Lâm Thành Phong: “Sếp Lâm, hay là anh ăn sáng trước đã, tối qua anh còn chưa ăn gì, cứ thế này bệnh đau dạ dày sẽ tái phát mất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!