Tô Tuyết Vy nghe những lời này cũng kinh ngạc, sắc mặt có chút không thể tin nhưng lại không nói tiếng nào, trong lòng có một chút ý nghĩ đại khái.
Những người này hẳn là Trình Vũ Thanh sợ chuyện thất bại nên tìm tới giết mình, vậy cũng có thể nói rõ xế chiều hôm nay hai người kia phóng viên kia.
Quả nhiên chuyện này không có một chút quan hệ cùng Dương Lâm Tây, đều là một tay Trình Vũ Thanh sắp đặt ra ngoài.
"Chúng ta về trước đi, hôm nay đã quá muộn rồi, ngày mai lại tới hỏi lại." Tô Tuyết Vy vội vàng mở miệng nói.
Chu Hạo Thanh cùng Lục Đan Bạch gật đầu một cái, mấy người rời đi đồn công an.
trước khi đi Tô Tuyết Vy cầm đi máy thu hình, tối nay cô nhất định phải đem đồ vật bên trong cho nghiên cứu triệt để. Mấy người về đến nhà cũng chuẩn bị tắm một cái xong rồi ngủ.
Ban đêm thành phố Dung Châu luôn mang một chút cảm giác thần bí, để cho người ta có không ít hứng thú, hoặc là nói, ban đêm Dung Châu luôn làm người ta say mê.
Tô Tuyết Vy nằm ở trên giường, đưa tay cầm ra máy thu hình, bật lên nhìn kỹ, cũng không phát hiện nơi nào có vấn đề.
Nhắm mắt từ từ nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay. Mỗi một người cũng lâm vào mộng đẹp ngủ say, thần kinh như đã chịu hết nổi mệt mỏi.
Vườn hoa Lệ Cảnh, nhà Dương Lâm Tây.
Dương Lâm Tây nhìn đứa trẻ trước mặt làm cho người ta đau lòng này, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô nói: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết."
"Dì Dương, cám ơn người, nếu như không có người, con thật không biết phải làm sao cho phải." Lâm Tịch Tuyết có chút nghẹn ngào nói.
"Không có chuyện gì, mau đi ngủ đi, sáng mai dì còn có việc muốn đi giải quyết." Dương Lâm Tây nói xong câu này lời rời đi, hơn nữa thân thiết tắt đèn cho cô.
Chờ bên trong truyền ra đều đều tiếng hít thở của Lâm Tịch Tuyết, Dương Lâm Tây mới rón rén đi vào phòng Trình Vũ Thanh.
Trình Vũ Thanh nhìn thấy bà ta liền đổi một cái sắc mặt, căn bản không có để ý tới, âm dương quái khí nói: "Thế nào? Không phải muốn đi chiếu cố người phụ nữ kia sao, tới nơi này của tôi làm gì."
Dương Lâm Tây không để ý tới lời nói giễu cợt của cô, đi thẳng qua, cả người dựa vào một góc bàn, liếc mắt thấy mặt bài trong thùng rác.
"Đại vu sư bây giờ quyết định buông tha thân phận, trở lại thực tế sao?"
Trình Vũ Thanh nghe những lời này, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm bà ta nói: "Cái này không phải chuyện của bà, bà từ đâu tới liền cút trở về đi!"
"Trình Vũ Thanh, cô thật sự là uổng công sống lâu như vậy, nói năng lỗ mãng là phải bị báo ứng đó, à mà quên cô cũng đã bị báo ứng rồi."
Nói xong câu này bà lời rời đi phòng Trình Vũ Thanh, trở lại phòng của mình để đi ngủ, dù sao cuối cùng Trình Vũ Thanh đã khôi phục lại bình thường, không có gì so chuyện này tốt hơn.
Làm như vậy có lẽ trong lòng bà sẽ dễ chịu một ít, tội nghiệt bà sâu nặng, không ai có thể hóa giải, cả đời này chỉ có thể tự đi giải quyết chuyện này.
Đêm đã khuya, chỉ có nước mưa lưu lại còn phát ra ''tích tích'' tiếng vang, toàn bộ Dung Châu cũng bao phủ ở yên tĩnh.
Tờ mờ sáng tới rất nhanh, hôm nay thời tiết không hề sáng sủa, ngược lại có một loại không nói được nặng nề.
Dương Lâm Tây nhè nhẹ mở cửa phòng nhìn Lâm Tịch Tuyết đang ngủ say, trong lòng cảm giác có thứ gì đó không nói nên lời, sau đó lại từ từ khép cửa phòng lại.
Trình Vũ Thanh sắc mặt khó coi nhìn bà, kéo cửa ra thấp giọng thúc giục nói: "Nhanh lên một chút, tạm thời cô ta sẽ không lại xảy ra chuyện đâu."
Dương Lâm Tây mang Trình Vũ Thanh đi đến sân bay, nhưng trừ hai người bọn họ còn có hai người khác cũng đang đứng sẵn chờ đợi.
Thịnh Vân Hạo sáng sớm vẫn chờ ở sân bay, chẳng qua là anh chờ là Trình Vũ Thanh chứ không phải là Tô Tuyết Vy.
Thời điểm hai người gặp nhau, Thịnh Vân Hạo sắc mặt cũng biến không tốt, anh thật sự là không nghĩ tới tại sao bây giờ cô ta lại ở nơi này.
Tô Tuyết Vy ngồi xuống ở đối diện anh, giống như là anh người này hoàn toàn không tồn tại vậy, bốn mắt nhìn nhau.
"Anh tới làm gì?"
"Cô tới làm gì tôi liền tới làm gì."
Thịnh Vân Hạo lúc này mới nhìn thẳng Tô Tuyết Vy, vẫn như bình thường quật cường, miệng mồm lanh lợi.
"Người giống như cô thì không có tư cách đi tới nơi này mới đúng, mau cút đi." Thịnh Vân Hạo một lòng muốn đuổi cô đi.
Lời nói này để cho trong lòng Tô Tuyết Vy đau nhói, giống như là bị người ta nắm được tim mình vậy, đau đớn không dứt, toàn thân đều là khí tức đau đớn.
Cố nén trong lòng đau đớn, Tô Tuyết Vy từ chối nói: "Anh cũng không có rời đi, dựa vào cái gì muốn tôi rời đi, chúng ta đều là người, trừ phi anh không phải."
Hai người bắt đầu mắng lẫn nhau, người ngoài lại tưởng hai người là tình nhân gây gổ nên rối rít dừng chân vây xem, thậm chí còn có người cầm lấy điện thoại ra vỗ xuống.
Thịnh Vân Hạo nhìn sang xung quanh, nhiệt độ cũng đều như hạ xuống, lạnh lùng nói: "Nếu để tôi nhìn thấy có người phân phát video, các người cũng chuẩn bị bị trừng trị là vừa."
Tất cả mọi người đều nghe được sự uy hiếp trong lời nói của anh, trong nháy mắt cất điện thoại di động, rời đi mảnh đất thị phi này.
Thịnh Vân Hạo lúc này mới quay đầu nhìn Tô Tuyết Vy, hừ lạnh nói: "Cô còn không mau cút đi?"
Tô Tuyết Vy cũng không trả lời anh, chẳng qua là nép sang một bên, đôi mắt thấy cảnh tượng sau lưng Thịnh Vân Hạo, cô nhìn thấy hai người mà cô không nghĩ đến được.
"Trình Vũ Thanh!"
Trình Vũ Thanh nghe có người kêu tên mình, hơn nữa âm thanh có chút quen thuộc, dừng bước nhìn xem ai.
Dương Lâm Tây biết cái thanh âm kia là ai, cũng biết cuộc hành trình chạy trốn của Trình Vũ Thanh đến nơi này liền kết thúc, có chút thư thái ngồi ở trên ghế, chờ Tô Tuyết Vy tới.
Tới không chỉ Tô Tuyết Vy một người, còn có Thịnh Vân Hạo.
Thời điểm Dương Lâm Tây nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, trong lòng run lên, biểu tình trên mặt đổi, đây là cháu trai ruột của bà nhưng bây giờ lại không thể nhận nhau, đây là chuyện đáng buồn biết bao.
Trình Vũ Thanh vững vàng đứng nhìn Tô Tuyết Vy cùng Thịnh Vân Hạo nói: "Tô Tuyết Vy! Tôi muốn nói chuyện với cô, tìm một quán cà phê đi, tôi cũng không có chạy trốn."
Tô Tuyết Vy mặc dù không hiểu cô làm gì, nhưng nhìn Trình Vũ Thanh sắc mặt tự tin cùng với giọng điệu như vậy, cô tin tưởng.
Chẳng qua là Dương Lâm Tây tồn tại, cô có chút để ý nói: "Tôi đáp ứng cô, bất quá dì Dương tại sao lại ở nơi này?"
"Có nhiều loại nguyên nhân, cũng có thể chính là theo cô nghĩ như vậy." Dương Lâm Tây mặt đầy lạnh nhạt nói, không chút nào hốt hoảng cùng lo sợ.
Trình Vũ Thanh đem hành lý đặt ở bên cạnh Dương Lâm Tây, dắt cổ tay Tô Tuyết Vy muốn đi, nhưng thời điểm cô bước ra hai bước cả người đột nhiên tự quay trở về.
Thịnh Vân Hạo sắc mặt âm trầm cái kéo lại tay Tô Tuyết Vy, âm thanh trầm thấp để cho người ta có chút sợ hãi nói:
"Làm sao không mang theo tôi đi chung?"
Trình Vũ Thanh đối mặt Thịnh Vân Hạo có chút sợ hãi, nhưng vẫn là nói: "Tôi chỉ muốn nói chuyện cùng Tô Tuyết Vy, không muốn nói chuyện với anh."