Thời điểm Tô Tuyết Vy kịp phản ứng lại, vội vàng nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Tịch Tuyết cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe câu hỏi của cô, Chu Hạo Thanh cầm lấy điện thoại di động nhìn màn hình nói: "Cái này Dương Lâm Tây là một phóng viên, giống như còn thật nổi tiếng."
Lục Đan Bạch nói tiếp: "Nghe nói cô ta làm việc sấm rền gió cuốn, dù sao cũng không phải một người dễ trêu chọc."
Một bên công an chen vào nói, một bên nghịch máy thu hình nói:
"Dương Lâm Tây cũng không phải là người tốt lành gì, đó là với mấy người. Đối với công an chúng tôi mà nói, cô ta nhưng là người tốt."
Tô Tuyết Vy cảm thấy may mắn khi không có Lâm Tịch Tuyết ở đây, nếu là biết Dương Lâm Tây còn có cái thân phận này thì có thể sẽ trở nên phức tạp.
"Phóng viên?" Tô Tuyết Vy thấp giọng lập lại lời nói Chu Hạo Thanh, nâng tay lên cằm, ánh mắt không nháy một cái nhìn video trong máy thu hình.
Trong lòng có một cái suy đoán to gan, có lẽ cái video này chính là Dương Lâm Tây để cho người khác quay lại.
Trong đầu từ từ hiện ra cảnh tượng vườn hoa ở Lệ Cảnh, Dương Lâm Tây bộ kia hình dáng ôn nhu hiền thục, cảm thấy bà ta cùng người trong danh sách này hoàn toàn không có một chút liên quan.
Sau đó nhìn về phía công an hỏi: "Có thể làm phiền ngài giải thích ý nghĩa câu vừa rồi được không?"
Công an thả vật trong tay xuống, nâng kính nói: "Mấy năm này, chúng tôi phá rất nhiều vụ án đều là nhờ Dương Lâm Tây cung cấp đầu mối hoặc là là chứng cớ cho chúng tôi."
"Nhưng mà người này rất hung thì đúng rồi, không nói được mấy câu liền bắt đầu châm chọc, giống như là người khác thiếu tiền cô ta vậy."
Nghe công an nói xong, Tô Tuyết Vy hai mắt rủ xuống, thầm nghĩ, miêu tả cùng nhìn thấy không phải là cùng một người, chắc hẳn chỉ là cùng tên mới đúng.
Trong lòng không ngừng an ủi mình nhưng là suy nghĩ cô vẫn hướng theo chiều không tốt, để cho cô có chút bất an.
Trong màn hình thì hình ảnh và âm thanh cũng để cho Tô Tuyết Vy trở lại ác mộng, Trình Vũ Thanh dùng súng chĩa về phía đầu của cô trong ác mộng, ở trong nháy mắt đó cô cho là mình đã chết.
Chu Hạo Thanh nhìn thấy sự khác thường của cô, đưa tay tắt mạnh màn hình, tiếng vang có chút sợ hãi đến mấy người, vội vàng nói: "Đổi một cái video đi, cái video này chúng ta đã xem qua."
Tô Tuyết Vy cả người đều run rẩy, sắc mặt ảm đạm không nhìn ra chút máu, mặc dù đã trải qua nhưng chuyện này quả thật làm cho cô sợ hãi đến mức không thể nào quên được.
"Không! Liền cái này, có rất nhiều thứ chúng ta đều chưa thấy qua." Tô Tuyết Vy lên tiếng ngăn lại hành động công an.
Nhìn Chu Hạo Thanh lo lắng ánh mắt, Tô Tuyết Vy an ủi:
"Tôi không sao, không cần lo lắng, nếu như bên trong có cái chi tiết chưa thấy không phải vô cùng tốt hơn sao?"
Chu Hạo Thanh không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng cô, mấy người lần nữa nhìn về phía màn hình, Tô Tuyết Vy trong đầu lại có mấy cái ý tưởng trái ngược.
Không ngoại lệ đều là liên quan tới Dương Lâm Tây, hoặc là nói Dương Lâm Tây chính là chủ mưu sự kiện lần này, ý tưởng như vậy từ từ ở trong đầu Tô Tuyết Vy phóng đại, thậm chí là càng thêm chắc chắn.
Mà Lâm Tịch Tuyết một người lại gặp phải thiếu sót lớn trong đời, vừa rơi xuống liền không dậy nổi.
Lâm Tịch Tuyết nhìn biệt thự trước mắt, giữa cửa có một cái chữ Phong toả thật to, mưa cũng không có dấu hiệu dừng lại, trên mặt không biết là nước mắt hay là nước mưa.
Cô cuối cùng cũng mất đi hết thảy, kể cả gia đình, bạn bè.
Đưa tay từ từ lau nhẹ lan can, cô khóc không thành tiếng, người ướt đẫm theo lan can tuột xuống, cả người cũng ngồi ở trên mặt đất.
Bây giờ cô còn có thể đi đâu? Thế giới rộng lớn, lại không có một nơi là nhà mình.
Bỗng nhiên, một cái dù che trên đỉnh đầu của cô, trên mặt nước mưa mờ đi tầm mắt cô, đưa tay lau sạch chung quanh nước mưa, cô thấy rõ người trước mắt, có chút kinh ngạc kêu thành tiếng: "Dì Dương, tại sao dì lại ở chỗ này?"
Người tới chính là Dương Lâm Tây.
Dương Lâm Tây ngồi xuống, nhìn bộ dáng Lâm Tịch Tuyết thế này có chút đau đớn trong lòng, áy náy ngày càng sâu, một chuyện lại để cho nhiều người bị dính líu như vậy.
"Dì nghĩ con nhất định sẽ trở lại, biệt thự đã bị đóng, bây giờ con cũng không có nơi để đi, tới nhà dì đi."
Lâm Tịch Tuyết lắc đầu một cái, dựa lan can đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Dương Lâm Tây nói: "Như vậy có chút không tốt lắm, hay là để con đi tìm một khách sạn tốt hơn."
Nhìn Lâm Tịch Tuyết bộ dạng cẩn thận, Dương Lâm Tây không nói lời nào kéo tay cô hướng bên lề đường đi tới, bởi vì xe đang đậu ở đó.
Đem người cô nhét vào rồi lên xe, Dương Lâm Tây khởi động xe, trong lòng thì lại đang suy nghĩ, trong nhà đã có một Trình Vũ Thanh, nếu như tùy tiện mang về, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Tịch Tuyết giống như là nhìn thấu được khó bà ta, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"
Dương Lâm Tây nhìn cô cười ha hả nói: "Không có chuyện gì, dì đang suy nghĩ đột nhiên nghĩ đến có khách tới nhà, làm sao mới có thể làm cho con không cảm thấy lúng túng."
"Không có chuyện gì, dì Dương đưa con đi khách sạn là được rồi, ngày mai con sẽ tự đi tìm chỗ ở." Lâm Tịch Tuyết rủ xuống con ngươi.
Đứa bé này quả thật dễ khiến cho người ta đau lòng, suy nghĩ một hồi, cầm lấy điện thoại nhắn một cái tin nhắn cho Trình Vũ Thanh.
"Lát nữa tôi sẽ dẫn một người trở về, cô ở trong phòng chơi đi, đừng có lên tiếng."
Chờ làm xong hết thảy, Dương Lâm Tây để điện thoại di động xuống, nhìn Lâm Tịch Tuyết nói: "Tốt lắm, đừng lo lắng, trước đi nơi dì ở một buổi tối, ngày mai lại tìm cũng không muộn."
Vừa nói xong liền khởi động xe, cũng không để ý tiếng chuông điện thoại di động, bà biết nhất định là Trình Vũ Thanh gọi điện thoại tới, dứt khoát không nhận.
Trình Vũ Thanh thở hổn hển hướng về phía điện thoại mắng: "Bà điên! bà như vậy không phải là muốn đưa tôi vào chỗ chết sao!"
Trong tay một bên cầm điện thoại di động một bên đi tới đi lui, suy tính nên làm cái gì nhưng phát hiện mình hoàn toàn không biết nên làm gì.
Đi thẳng đến phòng, trực tiếp khóa trái cửa phòng, nếu không trốn thoát vậy thì đành đối mặt thực tế, Thịnh Vân Hạo không thương nàng, Tô Tuyết Vy cũng không có chết, nàng rất không cam lòng.
Không cam tâm mình bị hạ thấp như vậy, rõ ràng Tô Tuyết Vy liền cái gì cũng không biết, so với mình thì Tô Tuyết Vy còn không bằng một con kiến hôi.
Cô lấy ra một đống bài kỳ lạ từ trong ngăn kéo, miệng lẩm bẩm bắt đầu xếp vị trí, cả người như mấy mụ xem bói vậy.
Lúc này Dương Lâm Tây đã đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, dẫn Lâm Tịch Tuyết đi vào, vừa lấy ra giày vừa nói:
"Con ngồi một lát, dì đi phòng tắm lấy cái khăn lông cho con."
Lâm Tịch Tuyết có chút cẩn thận đứng ở cửa không nói gì, nước mưa trên người nhỏ xuống từ từ theo quần áo rồi rơi trên sàn nhà, tạo thành một bãi nước đọng.
"Dì Dương, trên người con đang ướt, chờ quần áo khô lại rồi con vào."