Gió đêm từ từ thổi tới, trêu ghẹo mái tóc Dương Lâm Tây, vuốt tóc lại lên trán, trong con mắt một bộ không có gì có thể gây ra sợ hãi, cả người dựa vào trên lan can.
Trình Vũ Thanh làm sao không biết ý bên trong lời nói của Dương Lâm Tây, chỉ là cô cảm thấy người này thật sự mưu tính quá sâu, nói nhiều cùng bà ta có lẽ sẽ chết không có chỗ chôn.
"Có lẽ bọn họ không biết thân phận thật sự của bà là ai, nhưng mà tôi biết." Trình Vũ Thanh khoanh tay nhìn bà.
Dương Lâm Tây nghiêng mặt sang một bên, khóe miệng hơi nâng lên, đôi môi cong lên nói: "Nhưng mà cô dám nói ra sao? Cô tự cho là kế hoạch không chê vào đâu được, thực ra khắp nơi đều là sơ hở."
Bầu trời đột nhiên truyền tới tia sét đánh, một trận gió mạnh thổi hướng Dương Lâm Tây, không nhanh không chậm nhìn phong cảnh dưới mắt, Trình Vũ Thanh như là bị sợ hết hồn vậy.
"Trình Vũ Thanh, nói thế nào đi nữa, tôi đều là cô..."
Tiếng nói chuyện bị tiếng sét ngăn cách, Trình Vũ Thanh nhìn khẩu hình bà ta, sắc mặt khó coi tới cực điểm, giống như người này đạp trúng tâm can cô vậy.
Theo tiếng sét biến mất, Dương Lâm Tây lại khôi phục nụ cười nhẹ nhàng như trước, bộ kia dáng vẻ hoà ái dễ thân cận giống như đang giễu cợt phía trước mình lộ ra răng nanh vậy.
"Tôi nói là sự thật, không tin cô có thể đi tra nha."
Nói xong những lời mang theo chút khiêu khích này, Dương Lâm Tây vòng qua Trình Vũ Thanh trở lại, ngồi lên ghế sa lon phòng khách, thong thả mở ra tivi.
Trình Vũ Thanh xoay người nhìn bà ta, sắc mặt có chút khiếp sợ, trong lòng cảm thấy không thể tin được.
"Bà đang gạt tôi!" Trình Vũ Thanh cắn răng nói.
Dương Lâm Tây khinh thường hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng ngoắc ngoắc nói: "Lừa gạt cô thì có ích lợi gì đối với tôi? Chẳng lẽ có thể làm cho tôi trở lại đầu tuổi hai mươi sao, đừng có nói đùa chứ."
Trên tivi truyền tới âm thanh làm Trình Vũ Thanh cảm thấy hành vi trước giờ của mình đều bị bà ta dắt mũi dẫn dắt, hoàn toàn như là dựa theo ý muốn bà ta vậy.
Nếu quả thật có thể trở lại đầu năm hai mươi, Dương Lâm Tây làm sao làm ra loại chuyện như vậy, bà còn muốn tận lực đi đền bù tràng kia sai lầm đâu.
Chỉ là hết thảy đã trễ rồi, quá muộn màng.
Trình Vũ Thanh hiển nhiên không muốn tin tưởng chuyện như vậy, nhưng chuyện đã bày ở trước mặt, hơn nữa cô cũng trải qua bản thân xác thật, coi như là khó tin đều phải tin tưởng.
"Cho nên, những hành vi của tôi đến nay đều là bà tự tay tạo thành."
Dương Lâm Tây nghe vậy có chút buồn cười lắc đầu, đối mặt người này không biết nên nói cô ta ngu hay là cô ta ngây thơ nữa.
"Cô đang cùng tôi nói hài kịch sao? Trình Vũ Thanh, vậy tôi chỉ có thể chúc mừng cô, cô nói tràng này hài kịch thật đúng là ra hình ra dáng đó nha."
Vừa nói vừa một bên vỗ tay, trong mắt có chút lạnh nhạt, nhìn về phía Trình Vũ Thanh giống như nhìn một con hề vậy.
Thấy Dương Lâm Tây đối đãi mình như vậy, Trình Vũ Thanh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, như bị làm nhục rất lớn vậy, không khỏi tức miệng mắng to:
"Dương Lâm Tây, đồ tiện nhân, bà người điên này, tôi nhất định sẽ để cho bà chết không được tử tế! Tốt nhất bà hãy chuẩn bị đi là vừa!"
Dương Lâm Tây nghe tiếng la mắng của cô, mặt đầy lạnh nhạt nhìn cô, tựa như chuyện mới vừa rồi xảy ra chỉ là mây khói vậy.
Thời điểm khi Trình Vũ Thanh nghe thấy Dương Lâm Tây nói ra thân phận thật sự, cũng đã gần như không khống chế được tâm tình của mình, chớ đừng nói tới mới vừa rồi Dương Lâm Tây còn nói những lời kia.
"Trình Vũ Thanh, nếu như cô muốn mắng tôi, hoặc là là đánh tôi, cáo tôi, cô liền làm nha, tôi vẫn luôn ở mong đợi ngày đó đến."
Nghe Dương Lâm Tây bình tĩnh nói như vậy, Trình Vũ Thanh bắt đầu bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng, nói: "Bà đừng tưởng rằng tôi sẽ bị trúng phép khích tướng của bà."
"Phép khích tướng, cô nghĩ tôi là ai vậy?" Dương Lâm Tây khinh thường giễu cợt nói.
Trên tivi vẫn còn âm thanh phát ra, giờ phút này Dương Lâm Tây lại nở nụ cười, như đang cười nhạo sự dốt nát của Trình Vũ Thanh.
"Bà!" Trình Vũ Thanh đã hổn hển tức không nói nên lời.
"Thời gian không còn sớm, tắm một cái rồi đi ngủ đi, đừng để sáng mai còn chưa tới sân bay liền bị bắt lại." Dương Lâm Tây giọng bình thản, giống như là đang nói chuyện nhỏ không quan trọng vậy.
Trình Vũ Thanh không cách nào, chỉ có thể tuân theo Dương Lâm Tây nói đi làm, dưới mắt muốn còn sống chỉ có thể nghe từ người đàn bà này bảo.
"Bà chờ đấy, sớm muộn sẽ có báo ứng đến trên đầu bà." Quăng ra những lời này, Trình Vũ Thanh cũng không quay đầu lại rời đi phòng khách.
Không thể phủ nhận là Trình Vũ Thanh sợ, Dương Lâm Tây cũng không phải là một người tốt, ngược lại là một cái "ăn thịt người" người.
Nhìn Trình Vũ Thanh chạy mất dạng, Dương Lâm Tây không có để ở trong lòng, mà là xem cô như một cái hòn đá nhỏ, một cước đá rơi là được.
Dương Lâm Tây lại bắt đầu có chút mong đợi chiều hướng chuyện tiếp theo xảy ra.
Đồn công an
Thịnh Vân Hạo sắc mặt âm trầm, không nói một lời nhìn Lâm Gia Thần, giống như là muốn đem người nhìn chằm chằm ra một cái lỗ hổng vậy.
Lâm Gia Thần đang dùng giọng đùa giỡn nói: "Tổng giám đốc Thịnh làm sao hôm nay rảnh rỗi tới tìm tôi vậy? Bây giờ tôi cũng không có biện pháp giúp anh bận bịu nha."
"Trình Vũ Thanh ở đâu?" Thịnh Vân Hạo không để ý hỏi.
"Tổng giám đốc Thịnh làm sao xác định là tôi biết Trình Vũ Thanh ở đâu như vậy? Chẳng lẽ tôi còn có năng lực biết trước sao?" Lâm Gia Thần cười ha hả nói.
Thịnh Vân Hạo hừ lạnh một tiếng, thay đổi trước thái độ, chỉ bất quá giọng nói chuyện trở nên để cho rừng sâu khẩn trương.
"Minh Hải bị đóng, khoản thuế 2800 tỷ, không phải ông sẽ không hiểu ý tôi chứ?"
Lời nói này thành công để cho Lâm Gia Thần thay đổi thái độ, giống như là thiếu Thịnh Vân Hạo thứ gì vậy.
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Gia Thần, hoàn toàn không để ông có cơ hội thở dốc, lại tiếp tục nói với ông ta một câu:
"Ông nói, khoản thuế 2800 tỷ, nếu như không thể trả nổi thì sẽ xảy ra chuyện gì đâu nào?"
Lâm Gia Thần sắc mặt khó coi cúi đầu gào thét nói: "Đủ rồi! Tôi nói cho anh!"
Thịnh Vân Hạo thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống ông, trong hai mắt đều là ý lạnh, tập trung nghe Lâm Gia Thần nói.
"Trình Vũ Thanh ở vườn hoa chung cư Lệ Cảnh."
Nghe tên quen thuộc, Thịnh Vân Hạo lập tức nhíu chặt lông mày, anh vừa mới từ chỗ đó đi ra, làm sao sẽ không biết chuyện này.
"Thật sao?"
Thịnh Vân Hạo sắc mặt không tin hỏi lại.
"Ta nói đều là thật, đây là sáng sớm chúng tôi đã định tốt kế hoạch, nếu anh không tin thì bây giờ đi vườn hoa chung cư Lệ Cảnh, chắc chắn có thể nhìn thấy cô ta." Lâm Gia Thần nói xong dựa vào ghế.
"Có người điều Trình Vũ Thanh tới, tất cả bọn tôi đều phải phối hợp với cô ta."