Bỗng nhiên một cái đồ vật màu đen lăn đến bên chân Tô Tuyết Vy, cô hoang mang nhặt lên nhìn xem vật này nhưng cũng không có nhìn ra thứ gì.
"Tuyết Vy, vật này giống như một cái ống kính."
"Ống kính?"
"Đúng, một loại vật ghi hình bỏ túi."
Tô Tuyết Vy suy nghĩ một chút đem vật ghi hình nhét vào trong túi xách, thời điểm lấy ra điện thoại thì hai người phóng viên kia lại quay trở về, hai người không thể làm gì khác hơn là trốn vào nhà vệ sinh lần nữa.
"Làm sao anh lại phiền toái như vậy? Mới vừa rồi không nói bây giờ lại quay trở lại, nếu là để cô ta chạy thoát, xem anh trở về giải thích thế nào."
Một cái khác âm thanh bắt đầu nóng nảy đứng lên nói lại:
"Anh nói ít lại dùm tôi, mau giúp tôi tìm đồ vật, nếu là tìm không thấy thì hai chúng ta đều phải xong đời."
"Đồ vật?" Tô Tuyết Vy nhíu chặt lông mày, chợt nhớ tới vật ghi hình trong túi xách. 'Chẳng lẽ bọn họ là tới tìm vật này sao?'
Xem ra vật này đối với bọn họ rất trọng yếu, nhất định không thể để cho bọn họ tìm được, hơn nữa cô cũng không biết thân phận hai người kia, cùng với mục đích của bọn họ.
Nếu như bên trong cái máy thu hình bỏ túi này chứa hình chụp chuyện xảy ra hồi nãy ở lễ đính hôn, như vậy tất cả mọi người đều sẽ bị đẩy lên hot search.
Nghĩ tới đây, Tô Tuyết Vy càng thêm kiên định, cô quyết tâm không thể để cho bọn họ lấy đi đồ vật này.
Hai âm thanh cách gian phòng cuối ngày càng gần, Tô Tuyết Vy và Lâm Tịch Tuyết trong lòng cũng hốt hoảng xôn xao lên. Một bên cầu nguyện bọn họ mau chóng rời khỏi, một bên cầu nguyện sẽ không bị bọn họ phát hiện.
Nhưng vào lúc này lại vang lên tiếng chuông reo của điện thoại di động Tô Tuyết Vy, hai người phóng viên trở lại gõ cửa một cái, hỏi: "Bên trong có ai không?"
Tô Tuyết Vy vội vàng đè xuống tĩnh âm kiện, không ngừng bình phục mình hô hấp, nghe bên ngoài câu hỏi thời điểm, hai tay nắm quyền ở bên mép để trứ ho nhẹ một tiếng, cố ý nắm giọng mắng.
"Tôi còn không hỏi các anh thì thôi, hai người đàn ông lại dám xông vào nhà vệ sinh nữ, có tin tôi lập tức báo công an hay không?"
Hai phóng viên nghe giọng Tô Tuyết Vy phách lối như vậy, cố đè xuống sợ hãi quát trở trở lại:
"Đừng tưởng rằng cô nói như vậy tôi sẽ sợ, cô nói đi rốt cuộc cô là ai, vừa rồi chúng tôi nói chuyện cô nghe được bao nhiêu?"
Lâm Tịch Tuyết thấy được Tô Tuyết Vy đích ánh mắt liếc qua, ngầm hiểu ys lập tức dùng quần áo che miệng lại, nói: "Ngài khỏe, nơi này là cục công an thành phố Dung Châu, xin hỏi ngài có cần trợ giúp gì không?"
Hai phóng viên ngoài cửa nghe được tưởng rằng Tô Tuyết Vy báo công an thật, vội vàng cầu xin tha thứ: "Có gì thì từ từ nói chuyện, bọn tôi lập tức liền rời đi."
Nghe được tiếng bước chân hai người vội vàng rời đi, Tô Tuyết Vy và Lâm Tịch Tuyết mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tuyết Vy lấy ra máy thu hình bỏ túi trong túi xách, đột nhiên nghĩ cuộc gọi nhỡ lúc trước, vội vàng lấy ra điện thoại di động nhìn xem là ai gọi tới.
Lục Đan Bạch? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao? Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy.
"A lô, tuyết đình, đã xảy ra chuyện gì sao, tại sao cô gọi điện thoại cho tôi nhiều lần như vậy" Tô Tuyết Vy không hiểu.
Bên kia điện thoại truyền ra âm thanh vô cùng ồn ào, chỉ có thể mở hồ nghe được một hai chữ mà thôi.
"Tôi không nghe rõ cô đang nói cái gì." Trong lòng Tô Tuyết Vy có chút bất an.
Còn không có nghe rõ chuyện gì liền bị cúp máy, Tô Tuyết Vy chỉ nghe bên đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh bận, chờ cô gọi lại lần nữa thì đã không có ai bắt máy.
Trong lòng cảm giác có điều gì không tốt ngày càng mãnh liệt, cô kéo tay Lâm Tịch Tuyết vội vàng rời đi nhà vệ sinh, đi đến đồn công an.
Nếu bây giờ cô tuỳ tiện đi tìm Lục Đan Bạch, nói không chừng có thể sẽ để cho chuyện này trở nên ngược lại, không bằng đi tới đồn công an trước, lỡ may xảy ra chuyện gì thì cũng có biện pháp xử lý tốt.
Bỗng nhiên, Tô Tuyết Vy ngừng lại ở cửa nhà vệ sinh, Lâm Tịch Tuyết không hiểu nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
"Chúng ta đi ra ngoài như vậy không chừng sẽ bị người bắt tại trận, đổi một cái biện pháp đi ra ngoài."
Lúc này ở bên lục tuyết tình toàn bộ đều là phóng viên, cả biệt thự cũng bị vây kín lại, đều muốn đi vào chụp hình phỏng vấn.
Mà Lục Chính Vĩ lại đang bận trả lời câu hỏi trong buổi họp báo tin tức, căn bản không chú ý tới chuyện đang xảy ra ở biệt thự.
Từ trên ban công Long Duệ Ân nhìn người phía dưới, anh có chút kinh ngạc trợn to hai mắt, sắc mặt lập tức có chút khó coi, vội vàng gọi điện thoại cho Lục Chính Vĩ.
"Xảy ra chuyện rồi, bây giờ rất nhiều phóng viên đều đang ở cửa biệt thự."
Chưa giải quyết chuyện này đã đến chuyện khác, bây giờ Lục Chính Vĩ thật là phân thân cũng hết cách.
Chu Chính Nam vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Biệt thự bên kia xảy ra chuyện, tất cả phóng viên đều đi qua kia." Lục Chính Vĩ cúp điện thoại nói.
Ông trời giống như đang trêu đùa bọn họ vậy, theo lý mà nói thì chuyện này đã được đè xuống toàn bộ, làm sao còn có người biết mà thả ra tin tức cơ chứ.
Chu Chính Nam đứng dậy cau mày nói: "Tôi đi qua nhìn một chút, ông xử lý chuyện bên này cho xong đi."
Nói xong Chu Chính Nam lập tức rời đi tập đoàn Lục Nam chạy tới biệt thự, chuyện này chính xác không thể để cho truyền thông sớm biết, nếu không chuyện này có thể phải nháo lật trời.
Thời điểm Chu Chính Nam chạy tới, phóng viên đều đã vây kín lại cửa biệt thự, ông phải vòng qua đi vào bằng cửa sau.
Lục Đan Bạch nhìn điện thoại di động không có sóng, có chút lo lắng nhìn Chu Hạo Thanh.
Đột nhiên, có một cục gạch đập bể thuỷ tinh, rơi vào dưới đất cách Lục Đan Bạch chỉ có một chút, theo đó là đồ vật được ném tới ngày càng nhiều.
Chu Hạo Thanh vội vàng kéo Lục Đan Bạch rời đi phòng khách, trong lòng sinh ra một cổ nghi ngờ, bình thường thì phóng viên tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, chắc chắn bọn họ không phải là phóng viên.
Lục Đan Bạch run tay một cái, điện thoại di động đã bị rơi trên mặt đất, lúc cô muốn nhặt trở lại thì có cục gạch được ném vào đập bể màn hình.
Hai người vội vàng rời đi, Lục Đan Bạch có chút nóng nảy hỏi: "Rốt cuộc những người là tới làm gì? Hành động cũng không có chút nào giống phóng viên."
"Chắc chắn không phải phóng viên, bọn họ giống như là bị xúi giục, hẳn là ngụy trang thành phóng viên."
Chu Hạo Thanh đứng phía trên nhìn bừa bãi phòng khách.
Phía xa còn truyền tới tiếng mắng chửi: "Đem Tô Tuyết Vy giao ra!"
"Đem Tô Tuyết Vy giao ra!"
Người ngoài cửa đều là đi tìm một chút Tô Tuyết Vy đích, chỉ bất quá Tô Tuyết Vy không ở chỗ này mà thôi, Chu Hạo Thanh viết xuống khẳng định trong lòng phỏng đoán, những người này quả nhiên cũng là vì tìm Tô Tuyết Vy đích.
Lục Đan Bạch thấp giọng hỏi: "Làm thế nào? Ta điện thoại di động đã hư, Tuyết Vy nhất định sẽ đến tìm chúng ta."
Chu Hạo Thanh xuyên thấu qua cửa sổ nhìn một chút người bên ngoài, không nhiều cũng không ít, bằng bọn họ là không có cách nào đi ra, chỉ có thể báo công an.
"Ta nói rõ với một chút tình huống với cô ấy."