Bệnh viện thành phố Dung Châu.
Thịnh Vân Hạo mở cửa phòng bệnh, sắc mặt trở nên âm trầm, anh đang tính định trở về công ty nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý.
Vừa mới xuống giường Trình Thiên Na có chút kinh ngạc nhìn Thịnh Vân Hạo nửa đường quay lại, phát hiện sắc mặt trịnh vân cảnh có chút hung ác đến dọa người.
"Tại sao trở lại rồi? Là quên đồ gì sao?"
"Không có gì." Thịnh Vân Hạo không nghĩ nói hơn một câu, anh làm như vậy chính là vì để Tô Tuyết Vy từ bỏ ý định.
Huống chi anh còn không có hoàn toàn tha thứ cô, chẳng qua là không muốn để cho cô xen vào việc của người khác thôi, vừa nghĩ tới Tô Tuyết Vy gương mặt đau đớn kia, anh cũng có chút không thở nổi.
Trình Thiên Na dừng một chút, mới vừa rồi phát sinh cãi vả ngoài cửa cũng để cho cô cảm thấy có chút vấn đề, cô mở miệng muốn hỏi nhưng phát hiện mình không có tư cách gì đi hỏi.
"Mới vừa rồi..."
"Tôi nói không có gì! Dì quản tốt chuyện của dì đi." Thịnh Vân Hạo không nhịn được nói.
Bây giờ anh cũng không có tâm tình dài dòng với cô, chỉ cần Tô Tuyết Vy rời đi thì anh liền rời đi, có lẽ là trả thù từ trong lòng, anh muốn làm khó Tô Tuyết Vy mọi nơi.
Trình Thiên Na thấy phản ứng của anh có chút hù dọa, ngượng ngùng im lặng, không có nói thêm một câu.
Thịnh Vân Hạo đứng ở bên cửa sổ một mực cúi đầu nhìn phong cảnh, ánh mắt tập trung để nhìn xem rốt cuộc Tô Tuyết Vy đi hay là không.
Lâm Tịch Tuyết kéo tay cô ta đi tới cửa thang máy, chuyện này muốn chính cô ta đi giải quyết, cô đi là không có tác dụng.
"Tuyết Vy, chuyện này tớ không có cách nào giúp cậu, chỉ có chính cậu mới có thể tự mình giải quyết mà thôi." Lâm Tịch Tuyết đè nút tầng lầu thang máy nói.
Tô Tuyết Vy vỗ gò má của mình, nhìn xuyên thấu qua gương, cô thấy rõ mình tiều tụy, bệnh hoạn, thậm chí có chút bi ai.
Ngay cả gương cũng đang giễu cợt cô sao, cô hơi cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười so với khóc còn phải khó coi hơn.
Từ khi bắt đầu trở về nước, cô vẫn một mực quá mệt mỏi, không có được nghỉ ngơi tốt qua, lúc nào cũng đặt mình vào trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Lâm Tịch Tuyết biết cô đang khó chịu, hai tay vỗ vào trên bả vai cô, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, hết thảy cũng sẽ khá hơn."
"Cám ơn cậu, Tịch Tuyết, tớ sẽ đi hỏi rõ ràng." Tô Tuyết Vy kiên định ánh mắt nói.
Nhìn trong gương cả người cô đột nhiên trở nên kiên cường, có chút đẹp đến không thể nào nói đến, là một loại đẹp trực kích linh hồn.
Thang máy rất nhanh đã đến nơi, Tô Tuyết Vy sửa lại quần áo một chút sải bước đi ra, nhìn trước mặt cửa phòng bệnh cô hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Thịnh Vân Hạo sắc mặt khó coi nhìn cô, chuẩn bị sải bước đi lên kéo cô rời đi lại bị Trình Thiên Na cản lại.
Ngại vì Trình Thiên Na là dì của mình nên anh cũng không tốt động thủ đẩy ra cô ta, chỉ có thể vòng qua.
Trình Thiên Na đã nhìn ra Thịnh Vân Hạo muốn làm gì, chỉ có thể ngăn cản anh lại, cau mày lạnh lùng nói: "Làm gì vậy? Ai lại đuổi người ra cửa đâu!"
Thịnh Vân Hạo có chút không nhịn được nhìn bọn họ, Tô Tuyết Vy biết anh không muốn thấy mình, đột nhiên lên tiếng nói: "Thịnh Vân Hạo, tôi biết anh không muốn thấy tôi, ta tới hỏi vài câu liền đi ngay."
Nghe Tô Tuyết Vy nói ra những lời này, Thịnh Vân Hạo hơi vững vàng một chút, anh giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ nói: "Mười lăm phút."
Thấy anh ổn thoả, Trình Thiên Na vội vàng hỏi: "Thế nào? Có phải cùng Trình Vũ Thanh có quan hệ hay không?"
"Dì Na, dì biết Trình Vũ Thanh đang ở đâu không? Con không tìm được cô ấy."
Trình Thiên Na chỉ có thể lắc đầu một cái nói:
"Chuyện này dì thật không biết, dì hoàn toàn không biết thanh thanh ở đâu, con đi hỏi Lâm Gia Thần xem, ông ta nhất định biết."
"Cám ơn dì, con biết rồi." Ngay sau đó lại quay đầu nhìn Thịnh Vân Hạo nói:
"Thịnh Vân Hạo, tôi thiếu tiền anh, tôi sẽ trả lại cho anh, còn Tô Thần Vũ, tôi cũng sẽ tìm trở về."
"Phải không? Vậy tôi liền mỏi mắt chờ mong, nếu như cô không trả nổi số tiền này, cô sẽ có lệnh của tòa án." Thịnh Vân Hạo đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
Tô Tuyết Vy khẽ cắn răng, nắm chặt tay lại, đè xuống cổ họng khổ sở nói:
"Tôi sẽ không làm phiền anh, cũng sẽ không để cho anh cảm thấy tôi cố ý thiếu anh."
Nói xong xoay người rời đi cửa phòng bệnh, cô biết đây là cô sau cùng kiêu ngạo bướng bỉnh, cô sẽ không hạ thấp tôn nghiêm của mình đối với Thịnh Vân Hạo.
"Thịnh Vân Hạo, tôi không có đem tôn nghiêm đặt ở nơi này, xin anh chú ý lời nói của minh." Thời điểm tô vô Tuyết Vy kéo ra cửa phòng nói lại một câu.
Ngẩng đầu rảo bước đi ra, không chút nào để ý sắc mặt Thịnh Vân Hạo, nếu như cô quay đầu lại, tuyệt đối có thể nhìn thấy Thịnh Vân Hạo sắc mặt kinh ngạc.
Thịnh Vân Hạo biết Tô Tuyết Vy vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng vẫn không nghĩ tới cô cứng rắn như vậy.
Chờ đợi ở cửa, Lâm Tịch Tuyết có chút lo lắng, không ngừng đi qua đi lại, ánh mắt vẫn nhìn cửa thang máy, trong lòng không ngừng cầu nguyện hy vọng cô ta không có chuyện gì.
Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lâm Tịch Tuyết vội vàng nghênh đón, hỏi:
"Như thế nào? Thịnh Vân Hạo không có nói gì đi, anh ta nếu là dám làm khó cậu, chúng mình ở đây mắng anh ta một trận rồi đi?"
Nghe Lâm Tịch Tuyết nói chuyện như đứa trẻ bị tức giận, không khỏi bật cười nói: "Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi, đi tìm cha cậu, ông ấy nhất định biết chút ít, chỉ là không có nói cho chúng ta."
Hai người rất mau đi ra bệnh viện, lập tức chạy về phía bót công an, Thịnh Vân Hạo đứng ở sân thượng nhìn bóng người bọn họ rời đi, tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Trình Thiên Na thấp giọng nói: "Lo lắng thì cũng đừng nói những lời đau lòng kia, dù là con có đang bảo vệ cô ta nhưng cũng đừng nên nói như vậy."
Thịnh Vân Hạo không có trả lời, ánh mắt chưa từng rời đi, vẫn nhìn bóng lưng kia xa dần.
Mà bên kia.
"Chu Hạo Thanh, gọi điện thoại cho Tuyết Vy đi, mới vừa rồi hỗn loạn quên chuyện này, nói không chừng bây giờ cô ta đang cần giúp đỡ." Lục Đan Bạch đột nhiên ngẩng đầu nói.
Vừa nói vừa một bên móc ra điện thoại di động đè xuống bấm số điện thoại Tô Tuyết Vy.
Chu Hạo Thanh vội vàng cúp điện thoại nói: "Đừng nóng! Một hồi lại gọi, bây giờ chúng ta đang bị người khác chú ý, đừng để Tuyết Vy dính dấp vào."
Lục Đan Bạch biết Chu Hạo Thanh thích Tô Tuyết Vy, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ là Chu Hạo Thanh lại sẽ để ý Tô Tuyết Vy để ý đến mức này, xem ra, là cô thích quá ít.
Chu Hạo Thanh nói tiếp:
"Cô đừng lo lắng, Tuyết Vy cùng Lâm Tịch Tuyết không có việc gì, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, sẽ không phát sinh những chuyện khác."
Lục Đan Bạch gật đầu một cái, bàn tay có chút đau đớn nhéo một cái, lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng, thấp giọng nói: "Tôi biết, vậy tôi gọi điện thoại cho Tịch Tuyết vậy."
"Cũng đừng nên gọi, một cái cũng đừng, bây giờ chỉ cần gọi cho bọn họ nói không chừng sẽ đem bọn họ đẩy về phía đầu gió, đưa tới không nhỏ dư luận." Chu Hạo Thanh cau mày nói.
Anh đều cân nhắc đến hậu quả mỗi khi muốn làm chuyện gì, chỉ bất quá bây giờ là thời kỳ đặc thù, phải đặc thù đối đãi, nếu để cho truyền thông bắt chỗ sơ hở, nói không chừng sẽ đưa tới một loạt chuyện.
"Thế bây giờ làm gì?" Lục Đan Bạch có chút không hiểu.
" Chờ qua buổi họp báo tin tức liền có thể gọi điện thoại."