Chung cư Lệ Cảnh, tầng 20, nhà của Dương Lâm Tây.
Dương Lâm Tây nhìn người trước mặt, vẻ mặt không còn vẻ hiền lành đoan trang như trước mà lộ ra chút tâm cơ xảo quyệt.
"Cô đến tìm tôi làm gì? Tôi không thể bảo vệ cô đâu."
Dương Lâm Tây khoanh chân dựa lưng vào sô pha nhìn Trình Vũ Thanh đang nắm chặt hai tay có chút sốt ruột.
Vì trốn tránh nên cảm xúc bối rối có chút hiển nhiên, bây giờ đã bình tĩnh lại, Trình Vũ Thanh hừ lạnh nhìn cô ta.
"Bảo vệ tôi? Tôi cũng không hy vọng cô sẽ bảo vệ tôi. Tôi muốn ở nhờ chỗ cô một thời gian mà thôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết chết cô ta."
Dương Lâm Tây đưa tay, có chút đau đầu mà xoa xoa thái dương. Cô ta nhíu chặt lông mày sau đó chậm rãi nói:
"Giết cô ta ư, Trình Vũ Thanh, cô điên rồi sao? Cô có biết hậu quả là gì không? Cô bị sao vậy, chuyện này tôi sẽ không giúp cô."
Trình Vũ Thanh bước nhanh về phía trước, ngồi ở bên cạnh Dương Lâm Tây, nhìn thẳng mắt cô ta nói: "Hiện tại tôi không thể làm tới, ngay từ đầu cô đã hứa với tôi rồi, tôi muốn cô giúp tôi."
Sau khi tiếp xúc với Tô Tuyết Vy, Dương Lâm Tây liền biết cô là người tốt, lúc đầu hứa với Lâm Gia Thần sẽ giúp Trình Vũ Thanh cũng vì sự đáng thương của cô ta mà thôi.
"Tôi đã hứa sẽ giúp cô chỉ vì cô đáng thương mà thôi. Cô thật sự cho rằng tôi sẽ không màng nguy hiểm mà giúp đỡ cô vô điều kiện hay sao?"
Dương Lâm Tây thích thú nhìn cô ta, bỏ đi dáng vẻ dịu dàng ban đầu, giờ cả khuôn mặt trắng trẻo của Dương Lâm Tây chỉ lộ ra một vẻ nham hiểm. Trình Vũ Thanh nghe vậy có chút sững sờ, ánh mắt không thể tin được, cô ta chưa bao giờ nghĩ Dương Lâm Tây thực sự sẽ tuyệt tình như thế này.
“Dương Lâm Tây, cô nói dối tôi!” Trình Vũ Thanh trừng mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi không lừa dối cô. Tôi thật sự muốn giúp cô chỉ vì cô đáng thương mà thôi, nhưng làm sao tôi có thể cùng làm những trò điên rồ đó với cô chứ?"
Dương Lâm Tây lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, khói thuốc được phả ra trắng xóa lơ lửng trên không trung, nhìn cảnh vật phía trước qua làn khói khiến ánh mắt của Dương Lâm Tây càng trở nên mơ hồi hơn.
Cô ta đứng dậy đi tới bên cạnh bàn cà phê, liếc mắt nhìn Trình Vũ Thanh, giữa hai ngón tay cầm tàn thuốc, vừa chậm rãi phun ra khói vừa nói:
"Tôi chỉ có thể giúp cô rời khỏi Dung Châu. Còn chuyện giết chết người khác là không thể."
Đây là mấu chốt cuối cùng của Dương Lâm Tây, nếu Trình Vũ Thanh không muốn thì cô ta sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức.
Trình Vũ Thanh trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, nắm chặt tay nhìn Dương Lâm Tây, sắc bén nói: "Dương Lâm Tây, ngay từ đầu cô đã hứa với tôi, cô nhất định phải làm, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Dương Lâm Tây giơ ngón tay cầm điếu thuốc, khóe miệng cười khinh thường, phá lên cười rồi lắc đầu, nhanh chóng nói: "Gọi cảnh sát? Được rồi, tôi đã muốn làm việc này từ lâu."
Cô ta lôi điện thoại ra rồi trượt mở khóa màn hình, bấm vài chữ số sau đó lập tức ném điện thoại cho Trình Vũ Thanh bên cạnh nói: "Gọi cảnh sát, tôi cho cô gọi đấy."
Ánh mắt bình tĩnh khiến Trình Vũ Thanh cảm thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi từ trong sâu thẳm dần lan ra toàn thân khiến tay chân cô ta lạnh ngắt.
"Chỉ cần cô gọi cảnh sát thì cô có thể được bắt về, tôi đây cũng sẽ vào tù với cô. Cô nghĩ như vậy có tốt hơn không?"
Dương Lâm Tây chậm rãi phun ra một vòng khói, cô ta hoàn toàn có thể dùng những chuyện này để tung lên mạng, bạo lực mạng hoàn toàn có thể khiến Trình Vũ Thanh phát điên, nhưng cô ta không muốn làm như vậy.
Trình Vũ Thanh lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ này là một kẻ điên, một người điên còn điên hơn cả cô ta.
Dương Lâm Tây gẩy tàn thuốc trong tay ra, vẻ mặt dữ tợn nói: "Cô cho rằng tôi là kẻ mất trí sao?"
Trình Vũ Thanh lúc này không dám nói nữa, biểu hiện trên mặt đều là sợ hãi, lời nói của Dương Lâm Tây chính là lời đe dọa trực tiếp nhất.
“Dương Lâm Tây, đừng tưởng rằng cô có thể uy hiếp tôi như vậy.” Trình Vũ Thanh run giọng nói.
Khi nói ra Trình Vũ Thanh cũng tự biết bản thân cô ta đang sợ hãi như thế nào, cảm giác sợ hãi lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể, môi và răng đều trở nên lạnh ngắt.
"Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ uy hiếp cô. Tôi làm những gì chắc hẳn cô đều biết rõ. Nếu cô vẫn còn tiếp tục muốn giết người bằng những thứ điên rồ kia thì đừng có trách tôi."
Sau khi nói xong Dương Lâm Tây ngồi xuống ghế sô pha đối diện, vẻ mặt khso chịu nhìn Trình Vũ Thanh, sự đe dọa trong giọng điệu của cô ta đủ khiến Trình Vũ Thanh sợ hãi.
"Cũng đừng có mơ dùng cái chết để uy hiếp tôi, cô muốn chết thì cứ đi mà chết đi. Đây là tầng 20 đó, nếu muốn thì có thể nhảy xuống từ đây, tôi đảm bảo cô sẽ tan xương nát thịt."
Thái độ dửng dưng của cô ta càng khiến Trình Vũ Thanh sợ hãi, Dương Lâm Tây thật sự không quan tâm đến chuyện sống chết của bất kỳ ai.
Trình Vũ Thanh chán nản dựa vào sô pha, biểu tình trên mặt hoàn toàn buông lỏng, cả người cuộn tròn trên sô pha rồi trợn mắt nhìn trần nhà, trong cổ họng bắt đầu phát ra tiếng cười khúc khích.
"Cô so với Tô Tuyết Vy còn đáng sợ hơn, thật sự khiến tôi sợ hãi."
Dương Lâm Tây khoanh chân, giễu cợt: "Cô đừng có nghĩ mình có thể một tay che trời, đây không phải là nước ngoài mà cô muốn làm gì thì làm đâu."
“Cô thật là ghê gớm, vậy tôi muốn ra nước ngoài thì cô chuẩn bị vé máy bay cho tôi chứ?” Trình Vũ Thanh rũ mắt xuống nhìn Dương Lâm Tây, cô ta đột nhiên lại thay đổi quyết định.
Dương Lâm Tây nghe cô ta nói, biết Trình Vũ Thanh bắt đầu sợ hãi, Dương Lâm Tây nhún vai, thờ ơ nói: "Được."
Trình Vũ Thanh lại nói tiếp: "Còn một chuyện nữa! Tôi muốn cô tìm cho tôi một thân phận."
Dương Lâm Tây cau mày nhìn cô ta nói: "Việc này là phạm pháp. Tôi sẽ không làm đâu."
"Cô giúp tôi ra nước ngoài là đã phạm pháp rồi. Chỉ cần không ai kiểm tra thì cũng không ai biết là cô đã làm điều đó."
Trình Vũ Thanh lúc này đã bình tĩnh lại, ít nhất cũng không có sợ hãi, chỉ có lý lẽ sắc bén mà thôi.
"Giả mạo thân phận cho cô, tôi sẽ không làm đâu. Cô tìm người khác làm chuyện này, nếu không tôi sẽ để cô sống trong bóng tối mãi mãi." Dương Lâm Tây dùng ngón tay xoa lên thành cốc, nhìn Trình Vũ Tranh bằng ánh mắt cương quyết vô cùng.
Về những lời đe dọa, Trình Vũ Thanh không phải là đối thủ của cô ta, nói chính xác thì không ai có thể là đối thủ của cô ta, cô ta đã phải phẫu thuật thẩm mỹ trở nên xinh đẹp như thế này để lấy hết tài sản của Minh Hải.
"Còn câu hỏi nào không? Nếu không phòng thứ hai đã chuẩn bị cho cô. Thu dọn đồ đạc, sáng mai chuẩn bị ra ngoài."
Trình Vũ Thanh nghiêng đầu liếc nhìn về phía cửa, Dương Lâm Tây đã làm theo lời cô ta nói. Khoảnh khắc cô ta cho bạn hy vọng thì về sau chính cô ta sẽ khiến bạn cảm thấy tuyệt vọng.
"Tôi hiểu rồi, tôi hy vọng cô không quên những gì mình đã nói, tôi chỉ muốn trở về Mỹ. Cô đưa cho tôi một chiếc máy tính, tôi sẽ giải quyết vấn đề danh tính thân phận của mình."
"Mọi thứ đều ở bên trong phòng."
Trình Vũ Thanh lập tức đứng dậy đi về phía thư phòng, khi đi ngang qua Dương Lâm Tây, cô ta không quên nói một câu: "Dương Lâm Tây, đừng tưởng rằng cô có thể trốn thoát."
Dương Lâm Tây cười khẩy rồi uống cạn cốc nước, trong lòng tự nhủ trước giờ cô ta từng nghĩ đến việc chạy trốn cô ta còn đang chờ trừng phạt, nếu không thì cũng đã sớm bỏ đi rồi.
Sai lầm ngay từ đầu của cô ta sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá.