Sau khi Lâm Tịch Tuyết nghe những gì Dương Lâm Tây nói, cô ấy biết mình cũng không còn gì để nói, cô ấy biết sự việc này đều là do mình liền cúi đầu nhìn điện thoại di động đặt trên bàn.
Đột nhiên điện thoại lại rung lên, tên trên ID người gọi là Tô Tuyết Vy, cô ấy run rẩy vươn tay ra, ngón tay đặt ở phía trên màn hình hồi lâu nhưng cũng không hề cử động.
Dương Lâm Tây bất lực mỉm cười cầm điện thoại lên, lập tức kết nối cô với cô rồi bật chế độ rảnh tay, động tác này khiến Lâm Tịch Tuyết có chút kinh ngạc.
Đầu dây bên kia hồi lâu không có tiếng động, cũng không có động tĩnh nói chuyện, hai người lẳng lặng thăm dò cảm xúc của nhau qua màn hình điện thoại.
Dương Lâm Tây đưa tay lấy lại điện thoại và nói: "Này."
“Ai đó?” Thịnh Vân Hạo nhíu mày và bấm rảnh tay.
Dương Lâm Tây liếc nhìn Lâm Tịch Tuyết một cách kỳ lạ rồi ra hiệu cho cô ấy nói, bây giờ Dương Lâm Tây không nói thì làm sao người bên kia có thể nói tiếp được.
Khi nghe thấy giọng nói của Thịnh Vân Hạo, Lâm Tịch Tuyết rõ ràng là choáng váng, Thịnh Vân Hạo làm sao có thể gọi điện thoại cho cô ấy chứ? Tuy ngạc nhiên nhưng Lâm Tịch Tuyết vẫn nói: "Là tôi, có chuyện gì vậy?"
Tô Tuyết Vy mím miệng, hít sâu một hơi nói: "Tịch Tuyết, là tớ. Hôm nay tớ gọi điện thoại đến giúp cậu. Minh Hải đã bị phong tỏa rồi phải không?"
Dương Lâm Tây sửng sốt khi nghe nói Minh Hải đã bị niêm phong, sau đó cô ta quay đầu nhìn Lâm Tịch Tuyết với ánh mắt khó hiểu, Lâm Tịch Tuyết nhanh chóng lắc đầu với cô ta:
“Vậy thì cô còn muốn nói gì nữa, nếu cô ở đây cười nhạo tôi vậy thì xin chúc mừng, mục tiêu của cô đã đạt được.” Lâm Tịch Tuyết không muốn nói ra lời như vậy nhưng miệng lưỡi cô ấy dường như đang trở nên mất kiểm soát.
Tô Tuyết Vy ở đầu bên kia điện thoại không nói chuyện cũng không biện bạch, chỉ là nói một cách vô cùng khổ tâm: "Tịch Tuyết, tớ chưa bao giờ nghĩ làm tổn thương cậu, cũng không nghĩ tới muốn cười nhạo cậu. Tớ chỉ muốn giúp cậu mà thôi."
"Đến bây giờ cô đã giúp tôi rồi, còn muốn giúp tôi cái gì nữa? Giúp tôi xóa Minh Hải ra khỏi toàn bộ thị trường kinh doanh sao?" Giọng nói có phần giễu cợt của Lâm Tịch Tuyết vang lên.
Lâm Tịch Tuyết không biết tại sao cô ấy lại nói như vậy, nhưng có thể là vì trong lòng cô ấy vẫn còn oán hận Tô Tuyết Vy, nếu không chắc chắn Lâm Tịch Tuyết sẽ không nói ra những lời tuyệt vọng đau buồn như vậy.
Dương Lâm Tây không chịu được, giật lấy điện thoại nói: "Tôi đang ở chung cư Lệ Cảnh, tầng 20, khu A, tới đây."
Lâm Tịch Tuyết không ngăn cản Dương Lâm Tây nói ra những lời này, bởi vì cô ấy muốn nói gì thì nói, Dương Lâm Tây cũng không quản.
"Được, cảm ơn."
Tô Tuyết Vy nói xong cúp điện thoại, nhìn Thịnh Vân Hạo ở bên cạnh, ý tứ trong mắt đã trở nên rõ ràng. Hiện tại anh nhất định phải đi gặp Lâm Tịch Tuyết cùng với cô.
Thịnh Vân Hạo đang suy nghĩ về địa chỉ, cảm thấy nơi này có chút quen thuộc nhưng hơi khó nhớ, địa chỉ đó hình như là địa điểm của một trong những người tình của Lâm Gia Thần, vì không dám chắc nên anh không nói cho Tô Tuyết Vy biết.
“Đi thôi.” Nói xong hai người lập tức lên đường đến chung cư Lệ Cảnh, lần này nhất định phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nhìn điện thoại vừa cúp máy, Lâm Tịch Tuyết chỉ là nhất thời buồn bực, cô ấy không hiểu sao mọi chuyện lại dễ dàng trở nên rối tung như vậy.
Không phải Dương Lâm Tây không biết Lâm Tịch Tuyết đang nghĩ gì nhưng quan trọng là cô ấy phải tự mình hiểu ra, những gì người khác nói đều chỉ là một loại an ủi đối với cô ấy mà thôi.
"Đó chính là người bạn tốt của cô mà. Đừng lo lắng, cô ấy tới đây để giúp cô mà thôi."
Lâm Tịch Tuyết không nói gì, chỉ mỉm cười và gật đầu với Dương Lâm Tây, cô ấy biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Tại nhà họ Chu và nhà họ Lục.
Cả trái tim của Chu Hạo Thanh đều đặt ở trên người Tô Tuyết Vy, anh ta không nghe thấy Lục Chính Vĩ đang nói gì, Lục Đan Bạch lo lắng kéo ống tay áo của anh ta thì Chu Hạo Thanh mới có thể định thần lại.
Lục Chính Vĩ hất râu nhìn chằm chằm, cả khuôn mặt biến thành lửa giận, ông ta vô cùng nghiêm túc nói: "Chu Hạo Thanh, cho tôi hỏi một câu, cậu thực sự muốn lấy con gái tôi sao?"
Câu hỏi này tương tự như một quả bom có sức công phá vô cùng lớn, nếu anh ta trả lời đúng là một điều tốt, nhưng nếu anh ta trả lời sai thì nó có thể phát nổ ngay lập tức. Chu Hạo Thanh biết Lục Chính Vĩ muốn nói gì nhưng chuyện này không cho phép anh ta được cân nhắc. Chuyện đã xong giờ hỏi những lời này còn có ích lợi gì?
"Chú Lục, hôn nhân là sự kiện trọng đại của đời người. Cháu đã làm theo mệnh lệnh của ba mẹ hết rồi thì chúng ta cũng chỉ có thể cứ vậy như tuân theo thôi mà thôi."
Lục Đan Bạch vội vàng đi ra, một mình đứng ở trước mặt Lục Chính Vĩ, cười nịnh nọt nói: "Ba! Nhìn xem ba đang nói cái gì, đâu cần lo lắng chuyện kết hôn như vậy đâu!"
Chu Chính Nam trừng mắt nhìn Chu Hạo Thanh, trong lòng không khỏi chửi bới thằng ranh con phản nghịch này đơn giản là muốn làm cho ông ta cảm thấy xấu hổ. Ông ta khẽ cau mày, cảm thấy vô cùng đau đầu và không muốn nói bất cứ điều gì với người con trai này.
“Con im đi và tránh sang một bên, hôm nay cậu ta phải nói rõ với ba.” Giọng điệu của Lục Chính Vĩ trở nên có chút dữ tợn, nếu không nói rõ thì nhất định sẽ không xong chuyện với ông ta đâu.
"Chu Hạo Thanh, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu nói rõ cho tôi nghe. Tương lai cậu có thể làm gì cho con gái tôi chứ?
Đây là sự nhân nhượng cuối cùng của Lục Chính Vĩ. Nếu anh ta vẫn không nghe lời thì anh ta quả là một kẻ ngốc. Nếu Chu Hạo Thanh nói rằng mình không yêu Lục Đan Bạch thì gia đình họ Chu sẽ biến mất vĩnh viễn trong giới kinh doanh.
“Yêu, cháu yêu cô ấy, nên cháu sẽ cưới cô ấy, chú có thể yên tâm giao cô ấy cho cháu.” Chu Hạo Thanh không chớp mắt khi nói ra những lời này.
Lục Đan Bạch cảm thấy đau nhói trong tim khi nghe anh ta nói rằng anh ta yêu mình, làm sao cô ấy có thể diễn tả được cảm giác này, giống như nỗi tuyệt vọng ập đến sau khi những hy vọng đã tan tành.
Chu Hạo Thanh không yêu cô ấy, cô ấy thừa biết điều đó. Bây giờ anh ta lại nói những lời này chẳng qua là muốn giữ vị thể cho nhà họ Chu mà thôi, cô ấy có một cuộc đời thật đau khổ, từ đầu đến cuối chỉ có thể dùng hai chữ bi thương diễn tả mà thôi.
Lục Chính Vĩ gật đầu hài lòng khi nghe những gì Chu Hạo Thanh vừa nói, ông ta thay đổi giọng điệu nghiêm túc trước đây và trở lại giọng điệu có phần thản nhiên nói: "Tôi biết cậu người đáng để tin tưởng chọn ngày đính hôn."
Chu Chính Nam biết tính cách của đứa trẻ này, nhưng ông ta có thể làm gì chứ? Gia đình nhà họ Chu chỉ có thể nhờ cuộc liên hôn này để tiếp tục bám trụ, một cuộc hôn nhân không có tình yêu quả là một điều vô cùng tàn khốc.
Lục Đan Bạch có chút áy náy, vội vàng nói: "Ba, ba làm sao vậy? Con muốn làm chủ hôn lễ của mình."
"Con vẫn còn trẻ, ba sẽ cho người sắp xếp ngay bây giờ. Nếu con có bất kỳ thay đổi nào trong tương lai thì đó là vấn đề của hai đứa và nó không liên quan gì đến ba nữa." Lục Chính Vĩ nghiêm túc nhìn cô ấy nói.