Lâm Tịch Tuyết nhìn đoàn người đột nhiên xuất hiện, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn đè nén căng thẳng trong lòng, sải bước nhìn về phía lệnh khám xét.
Cảnh sát theo dõi cô ấy đi từng bước, Lâm Tịch Tuyết biết rằng đây là một trận chiến cam go và cô ấy phải chịu trách nhiệm, nếu hôm nay Minh Hải bị niêm phong thì kế tiếp chắc chắn sẽ bị chèn ép.
Hơn nữa hiện giờ đang ở trước mặt rất nhiều người, trước đây cô ấy tuyên bố mình là chủ tịch của Minh Hải, bây giờ lại xảy ra chuyện này, nếu không giải quyết ổn thỏa thì những người này sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ năng lực của cô ấy mà âm mưu thay đổi vị trí của Lâm Tịch Tuyết mà thôi.
Cô ấy đưa tay cầm lấy tờ lệnh khám xét, đọc kỹ nội dung rồi lại vỗ nhẹ tờ lệnh khám xét trên bàn, nói:
"Tập đoàn Minh Hải của chúng tôi đã làm việc theo nghĩa vụ nhiều năm như vậy. Chỉ dựa vào lời khai của một người, làm sao có thể đủ chứng cứ để chứng minh tập đoàn Minh Hải của chúng tôi đang trốn thuế."
Cảnh sát nghe được lời ngụy biện của cô ấy liền cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt anh ta nói năng rất rành mạch, nhưng anh ta cũng không nhiều lời đáp:
"Việc trốn thuế của tập đoàn Minh Hải đã được chính Lâm Gia Thần thú nhận. Lâm Gia Thần là ba của cô. Tôi nghĩ cô nên biết chuyện này sớm hơn chúng tôi."
Những người bên dưới đều thở dài sau khi câu nói này thốt ra, chưa bao giờ nghĩ tới vì sao Lâm Gia Thần lại đột nhiên từ chức, hóa ra là vì nguyên nhân này. Xem ra sự việc trong nhiều năm qua vẫn có những bí mật không thể nói ra.
Tất nhiên Lâm Tịch Tuyết biết đây là lời thú nhận của ba mình, nhưng cô ấy không muốn công sức của Lâm Gia Thần tiêu tan, đột nhiên có người nói:
"Lâm Tịch Tuyết, mới sáng sớm đã có chuyện này sao? Tôi đang không hiểu sao đột nhiên lại phải thay đổi vị trí chủ tịch. Hóa ra là như thế này."
Những giọng nói lần lượt vang lên, vừa chất vấn vừa dè bỉu làm Lâm Tịch Tuyết có chút khó chịu vỗ bàn:
"Ông nói đủ chưa? Ông đừng nói như bản thân mình lợi hại lắm vậy."
Cảnh sát ở bên chen vào, hôm nay nhiệm vụ của anh ta là tới niêm phong nơi này, nên cũng không có hứng thú đứng đây nghe bọn họ cãi nhau:
"Được rồi, dù sao cũng đã nói đủ rồi, cô hãy đi ra ngoài. Hôm nay và ngày mai tập đoàn sẽ bị phong tỏa cho đến khi cô có khả năng để chuộc lại Minh Hải, nếu không sẽ bị tịch thu cùng với những ngân sách mà tập đoàn cô đã biển thủ."
Mọi người chán nản thở hắt ra khi nghe được câu này, trong lòng bắt đầu xì xào bàn tán, bởi vì ai cũng không thể tin được chuyện này thật sự sẽ xảy ra với mình.
Sau khi nói điều này, một số người bên cạnh viên cảnh sát đó bắt đầu niêm phong và giải tán tất cả các cổ đông bao gồm cả Lâm Tịch Tuyết ra ngoài.
Lâm Tịch Tuyết đứng một mình ngoài cửa, nắm chặt tay không thoải mái và tự thề với lòng rằng cô ấy nhất định phải đưa Minh Hải trở về, đây là thứ cuối cùng mà Lâm Gia Thần để lại cho cô ấy.
Nhìn dấu X niêm phong được dán ngoài cửa, trong lòng cô ấy giờ phút này chỉ có không cam lòng những uất ức không thể ngăn cản mà thôi. Nếu không phải cô ấy làm những chuyện thừa thãi kia, thì Lâm Gia Thần cũng sẽ không bị bắt vào tù.
Nhưng đáng tiếc mọi chuyện chỉ là nếu mà thôi, ngay cả khi cô ấy không làm những điều đó thì Lâm Gia Thần vẫn sẽ bị bắt bởi đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, Mạnh Tú Cầm nhất định sẽ thú tội và khai ra ông ta.
Thư ký Chu ở một bên hỏi: "Chủ tịch Lâm, bây giờ cô có kế hoạch gì không? Nếu công ty bị niêm phong thì rất có thể nhiều nhân viên sẽ nhanh chóng rời đi."
Lâm Tịch Tuyết làm sao có thể không biết vấn đề này? Chỉ là cô ấy cũng đang nghĩ cách giải quyết, sau một hồi trầm tư, Lâm Tịch Tuyết chậm rãi lên tiếng: "Đi kiểm tra xem Minh Hải nợ bao nhiêu tiền thuế?"
Thư ký Chu lúc này rất xấu hổ, anh ta biết Minh Hải nợ bao nhiêu tiền thuế, nhất định một mình Lâm Tịch Tuyết không đủ tiền trả nhưng anh ta vẫn nói với vẻ sợ hãi.
"Chủ tịch Lâm, tôi ở Minh Hải nhiều năm như vậy, cũng biết Minh Hải nợ bao nhiêu tiền thuế, nhưng số tiền quá lớn. Tôi nghĩ chúng ta không kham nổi đâu."
Lâm Tịch Tuyết nghe lời anh ta nói, trong lòng có lẽ cũng biết sẽ không đủ nhưng dù không kham nổi thì cô ấy vẫn phải trả lại, Minh Hải nhất định không được phép bị niêm phong, cô ấy đã từng hứa với Lâm Gia Thần thì nhất định sẽ làm được điều đó.
"Anh chỉ cần nói cho tôi biết số tiền đó là bao nhiêu, tôi sẽ tìm cách bù đắp số tiền đó. Tôi nhất định sẽ để Minh Hải lấy lại ánh hào quang."
Lâm Tịch Tuyết muốn hồi sinh trái tim của Minh Hải, mục đích của cô ấy rất rõ ràng và đơn giản, chỉ có một mục đích đó là chuộc lại tội lỗi và loại bỏ oán hận trong lòng.
Cô ấy không ghét Tô Tuyết Vy, cô ấy chỉ oán hận bản thân và điều duy nhất cô ấy có thể làm bây giờ là làm cho những thứ còn sót lại của Lâm Gia Thần ngày càng lớn mạnh và tạo ra vinh quang một lần nữa.
Khi Thư ký Chu nghe những gì cô ấy nói, trong lòng anh ta biết Lâm Tịch Tuyết thực sự muốn làm Minh Hải trở nên tốt hơn nhưng không ai có thể có được số tiền này, vì vậy anh ta bất lực thở dài nói: "Trong tất cả những năm này, công ty chúng ta nợ là 2800 tỉ tiền thuế. "
Lâm Tịch Tuyết sửng sốt khi nghe tới 2800 tỉ tiền thuế, Minh Hải sao có thể nợ nhiều tiền như vậy, vậy Lâm Gia Thần đã làm gì với số tiền đó chứ?. Truyện Quan Trường
"Sao lại nhiều như vậy? Nói thật cho tôi biết, tất cả tiền đó đã biến đi đâu?" Lâm Tịch Tuyết không ngừng gắt gao nhìn anh ta.
Trán thư ký Chu bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi lớn, nếu Lâm Tịch Tuyết biết số tiền đó là Lâm Gia Thần dùng để chu cấp cho người tình nhỏ bên ngoài, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?
Nhìn thấy bộ dạng do dự không nói nên lời của thư ký Chu, Lâm Tịch Tuyết cũng có thể đoán được điều gì đó, cô có chút không hài lòng lắc đầu nói: "Số tiền đó đã tuồn ra bên ngoài, đúng không?"
"Đúng vậy." Thư ký Chu nghiến răng nghiến lợi nói ra tất cả: "Từ sau chuyện riêng tư, chủ tịch Gia Thần có nuôi một ít tình nhân bên ngoài, tiền đó đều dùng vào chi tiêu của bọn họ."
Những lời này đập vào ta Lâm Tịch Tuyết như sét đánh giữa trời quang, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng ba mình lại là người như vậy, cô ấy luôn cho rằng Lâm Gia Thần chưa từng có phụ nữ ở bên ngoài.
Thư ký Chu thấy vẻ mặt Lâm Tịch Tuyết có chút không ổn liền giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô ấy hỏi: "Cô Tuyết, cô không sao chứ?"
Lâm Tịch Tuyết lắc đầu, sau đó nhìn thư ký Chu và nói: "Hãy cung cấp tôi tất cả những thông tin của những người phụ nữ đó đó, tôi muốn trực tiếp tới gặp họ."
Bởi vì bọn họ đã lấy tiền của tập đoàn nên giờ đương nhiên cô ấy sẽ phải đòi lại tất cả, đây là sự thật đơn giản dễ hiểu nhất.
Thư ký Chu gật đầu nói: "Tôi biết, một lát nữa tôi sẽ gửi thông tin của họ vào hộp thư của cô."
Minh Hải, cô ấy nhất định sẽ lấy lại được ánh hào quang của nó.