Tô Tuyết Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu tiên là kinh ngạc sau đó vội vàng đi ra cửa xác định suy nghĩ của chính mình, người này đúng là Lâm Tịch Tuyết.
Lâm Tịch Tuyết nước mắt đầm đìa gõ cửa, vừa hất tay cảnh sát ra vừa nói: "Ba tôi nhất định không phải kẻ sát nhân! Các người đều bắt nhầm người rồi!"
Cảnh sát liên tục ngăn cô ấy lại, có vẻ như Lâm Tịch Tuyết quyết tâm tới để đưa Lâm Gia Thần đi.
Tô Tuyết Vy vội vàng kéo Lâm Tịch Tuyết lại và hét lên: "Tịch Tuyết, sao cậu lại ở đây? Không phải giờ cậu đang ở nhà sao?"
Khi nhìn thấy Lâm Tịch Tuyết cô có chút nhất thời không được tự nhiên, rốt cuộc những chuyện này đều là do cô gây ra, nếu Lâm Tịch Tuyết biết được thì không biết sẽ nghĩ cô như thế nào.
“Tuyết Vy?” Khi nhìn thấy Tô Tuyết Vy, Lâm Tịch Tuyết dường như đã nhìn thấy hy vọng, cô ấy không ngừng kéo tay cô nói: “Tuyết Vy, giúp tớ với. Chắc họ đã bắt nhầm người rồi. Những chuyện đó nhất định không ba tớ không làm đâu."
Tô Tuyết Vy nhìn cô ấy với vẻ mặt đau khổ, mất tự nhiên rút tay về rồi cúi đầu nói: "Tịch Tuyết, tớ thực sự không thể giúp cậu chuyện này, thật xin lỗi."
Lâm Tịch Tuyết nghe cô xin lỗi như hiểu ra điều gì, cả người bắt đầu lùi về phía sau, sắc mặt lập tức tái mét chỉ vào Tô Tuyết Vy rồi nói:
"Tất cả những điều này đều là do cậu, đúng không?"
Tô Tuyết Vy không nói cũng không thừa nhận, Lâm Tịch Tuyết run giọng nói: "Cậu, làm sao vậy? Tại sao? Tuyết Vy, cậu nói cho tớ biết tại sao cậu lại muốn làm chuyện này!"
Thịnh Vân Hạo trả lời thay cô: "Không có lý do gì, bởi vì ba của cô đã làm điều sai trái. Ông ấy đã tham gia vào vụ án hai mươi năm trước, dù thế nào thì ông ấy cũng không thể thoát khỏi nó."
Lâm Tịch Tuyết sét đánh giữa trời quang, cả người như nhũn ra. Tô Tuyết Vy vội vàng bước tới an ủi cô ấy nhưng lại bị Lâm Tịch Tuyết đẩy ra.
"Tuyết Vy, tại sao cậu lại làm điều này? Ba tôi đã làm điều gì không thể tha thứ sao? Tại sao cậu lại làm điều này?" Lâm Tịch Tuyết tiếp tục lặp lại câu hỏi của mình.
Thịnh Vân Hạo vững vàng bắt lấy Tô Tuyết Vy ở phía sau nhíu mày nhìn Lâm Tịch Tuyết. Cô ấy biết Tô Tuyết Vy đang mang thai, vậy tại sao lại đẩy người khác chứ?
"Cô làm gì vậy? Điều mà ba cô đã làm còn khủng khiếp hơn là không thể tha thứ được. Cô hoàn toàn không biết gì nên đứng ở đây kêu la cũng vô dụng thôi."
"Tôi không quan tâm đến điều ấy. Tôi chỉ biết rằng ba tôi không sai. Ông ấy không làm gì cả. Tại sao các người lại bắt ông ấy? Ông ấy không giết người cũng không phóng hỏa gì cả. Thậm chí ông ấy còn không làm những điều phi pháp!" Lâm Tịch Tuyết khàn khàn lên tiếng.
Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Lâm Gia Thần bị còng tay lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn Lâm Tịch Tuyết đang nói chuyện, ông ta nhanh chóng nói: "Được rồi, đừng nói lung tung, ba có tội. Ba cũng đã thú nhận rồi. Con quay trở về mau. "
Lâm Tịch Tuyết không thể tin vào tai mình, thật sự cô ấy đã nghe thấy ba mình thú nhận tội ác, cô ấy cứng ngắc quay lại nhìn Lâm Gia Thần, lắc đầu nói:
“Ba, ba đang nói dối con!” Lâm Tịch Tuyết chồm tới túm lấy tay áo Lâm Gia Thần nói: “Nói chuyện với bọn họ, nói cho bọn họ biết đây là giả, đây không phải là thật đi ba!”
Lâm Tịch Tuyết điên cuồng nhìn Lâm Gia Thần, hy vọng có thể nghe thấy những lời cô ấy muốn nghe nhất từ trong miệng ông ta nhưng Lâm Gia Thần lại nắm lấy tay Lâm Tịch Tuyết, cười nói: "Chuyện này là thật, con về đi, đừng gây rối ở đây nữa."
Lâm Gia Thần thoát khỏi tay cô ấy, kiên quyết xoay người trở lại phòng thẩm vấn, thời điểm cánh cửa đóng lại, Lâm Tịch Tuyết rốt cuộc không kìm được mà liên tục rơi nước mắt.
Tô Tuyết Vy tiến lên an ủi cô ấy, Lâm Tịch Tuyết ôm chặt lấy Tô Tuyết Vy, hai người ngồi ở một chỗ lạnh lẽo nhưng Lâm Tịch Tuyết không cảm nhận được, chỉ biết tim cô ấy hiện giờ đang rất đau.
Lâm Gia Thần không có quá nhiều cảm xúc, ông ta đã làm sai nên phải chịu trừng phạt. Tất cả đã đến quá muộn, nếu có thể xuất hiện sớm hơn thì tốt biết mấy.
Toàn bộ đồn cảnh sát tràn ngập tiếng khóc của Lâm Tịch Tuyết, đau đến thấu tim. Không ai có thể hiểu được cảm giác đó, cảm giác mất đi người thân giống như rơi vào động băng vậy.
Trình Vũ Thanh đã ổn định lại tâm thế, và câu trả lời của bác sĩ điều trị tại Bệnh viện tâm thần Dung Châu là: "Hãy để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, nếu không bệnh tình có thể sẽ càng nặng hơn nữa."
Cảnh sát lúng túng nhìn vị bác sĩ và nói: "Còn cách nào khác không? Chúng tôi đặc biệt cần lời thú tội của cô ấy lúc này".
Bác sĩ nhìn cảnh sát có chút khó hiểu, thở dài nói: "Không có cách nào, trừ phi tự cô ta điều chỉnh cảm xúc của mình trở nên khá hơn, còn nếu không mọi người cũng không thể tác động được."
Trình Thiên Na đi theo bác sĩ, hỏi: "Bác sĩ, tôi là mẹ của con bé, anh có thể nói rõ hơn về tình hình cụ thể của con bé được không?"
Bác sĩ liếc nhìn Trình Thiên Na, anh ta không tin vì sợ rằng bà ta và cảnh sát cùng một phe, anh ta sẽ không làm bất cứ điều gì đe dọa đến tính mạng của bệnh nhân.
"Tôi thực sự là mẹ của cô ấy. Bởi vì cô ấy đã phạm sai lầm nên mới cần phải nhận tội tại đồn cảnh sát. Nhưng tình hình của cô ấy bây giờ rất nguy cấp, vì vậy tôi muốn biết cụ thể như thế nào."
Bác sĩ đưa Trình Thiên Na trở lại văn phòng và nói: "Tình hình rất không khả quan. Cô ấy có khuynh hướng tự làm hại bản thân nghiêm trọng, thậm chí còn có một chút tâm thần phân liệt. Có vẻ như não của cô ấy có một chút vấn đề."
Trình Thiên Na choáng váng khi nghe những lời này, bà ta không thể tin đó là sự thật, con gái bà ta thực sự bị bệnh tâm thần, và thậm chí còn là một bệnh rất nghiêm trọng.
Thấy Trình Thiên Na không tin, bác sĩ nói tiếp: "Cô ấy hiện tại tình trạng rất không ổn định, hình như đã bị chuyện gì đó kích thích. Nhưng chỉ cần cô ấy hồi phục thì mọi chuyện vẫn có thể trở lại bình thường."
“Ra vậy, cám ơn bác sĩ.” Nói xong bà ta lảo đảo bước ra ngoài.
Trình Thiên Na chưa bao giờ nghĩ rằng Trình Vũ Thanh sẽ trở thành như bây giờ, nếu cô ta không gặp quá nhiều biến cố thì đã có thể được lớn lên cùng với Thịnh Vân Hạo.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói thêm bất cứ điều gì nữa, bà ta chỉ có thể dùng nửa đời sau để bù đắp lỗi lầm này, nếu không có những điều này thì thật tuyệt vời, hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Trình Thiên Na lo lắng đi đến phòng của Trình Vũ Thanh và nhìn cô ta nằm trên giường qua khung cửa sổ, hai người dường như bị ngăn cách bởi một bức tường, họ không thể giao tiếp hay liên lạc được với nhau nữa.
Viên cảnh sát nhìn bà ta nói: "Nếu không có chuyện gì thì bà có thể đi. Nhiệm vụ hôm nay của tôi là ở đây canh giữ cô ấy. Bà không cần phải lo lắng về chuyện sẽ xảy ra."
Trình Thiên Na lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn đi, tôi chỉ muốn nhìn con bé mà thôi."