Thịnh Vân Hạo chân nam đá chân chiêu đi ra khỏi bệnh viện.
Mặt trời giữa trưa làm anh chói mắt, anh đột nhiên cảm thấy mình không biết phải làm thế nào để đối mặt với Tô Tuyết Vy.
Quá khứ đau buồn giống như một khẩu súng, bắn thẳng qua lồng ngực của anh.
Những người xung quanh trông thấy anh đều nhanh chóng tránh xa.
Vì những thứ trên người anh và những vết bẩn khiến ai nấy đều sợ có vi khuẩn, có thể lây nhiễm nên đều nhanh chóng tránh đi.
Thịnh Vân Hạo đứng ở cửa, tự cười nhạo chính mình rồi bắt một chiếc xe ra về.
Khong ai có thể nghĩ được người nắm giữ trong tay Đế quốc thương nghiệp lại có bộ dạng thảm thương, tệ hại như ngày hôm nay.
Lúc Tiêu Châu về đến nhà, Tô Thần Vũ vẫn đang ngủ say trong chăn.
Cô nhìn thằng bé đầy bất lực rồi vẫn phải đánh thức nó dậy: “Thần Vũ, mau dậy nào, cô đưa cháu tới bệnh viện thăm mẹ.”
Trả lời cô là Tô Thần Vũ vẫn còn đang mơ màng ngái ngủ.
Tô Thần Vũ có vẻ đã quên mất mình đang ở đâu, thằng bé tưởng vẫn đang ở nhà nên có thể tùy ý làm nũng với mẹ.
“Mẹ, mẹ cho con ngủ thêm một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi.”
“Thần Vũ, mau dậy thôi, hôm nay chúng ta phải tới bệnh viện thăm mẹ.”
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Tô Thần Vũ vội vàng bật dậy khỏi chăn.
Cậu bé nhớ ra mẹ vẫn còn đang trong bệnh viện đợi mình nên vội vàng mặc quần áo, xuống giường đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.
Cậu bé muốn nhanh chóng nhìn thấy Tô Tuyết Vy.
Hai người thu dọn xong rồi ra khỏi cửa.
Ở bên kia Trình Thiên Na đã tới bệnh viện.
Nhìn thấy mấy chữ bệnh viện này nọ, Trình Thiên Na đã không muốn tới.
Thứ nhất là vì bệnh viện gợi bà ta nhớ đến những ký ức không tốt đẹp, hơn nữa bệnh viện cũng là nơi cướp đi chị gái bà ta.
Trình Thiên Na đau đầu đi vào bên trong.
Đến trước cửa phòng bệnh của Tô Tuyết Vy, bà ta đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy có tiếng bác sĩ đang nói chuyện bên trong.
Mặc dù bà ta rất muốn vào đó rồi nhanh chóng đi ra, nhưng bà ta không muốn có mặt người thứ ba ở đó.
Tiếng nói chuyện liên tục vọng từ bên trong ra.
“Cổ họng của cô nhất thời chưa thể khỏi lại được.
Phải từ từ chăm sóc mới được, bình thường nếu không có chuyện gì cô nên xuống giường vận động đi lại một chút.”
Tô Tuyết Vy lắng nghe chăm chú rồi gật đầu.
Bác sĩ tự nhiên đưa cho cô một quyển sổ: “Cô tạm thời dùng cái này để viết đi.
Điện thoại có nhiều bức xạ, cô đang có thai nên tránh sử dụng.”
Cô nhận lấy quyển sổ và bút.
Bác sĩ bất lực thơ dài: “Hai chàng trai kia, rốt cuộc ai mới là bạn trai của cô? Tôi thấy cái anh cao cao kia có vẻ khá lo lắng đấy, mọi chuyện xảy ra xong còn chạy đến văn phòng tôi hỏi chuyện này chuyện kia.”
Tô Tuyết Vy im lặng không nói, cô chỉ ngồi yên lắng nghe.
Cô biết Thịnh Vân Hạo đang chờ cô tha thứ nhưng hiện giờ cô không có cách nào để chấp nhận Thịnh Vân Hạo.
Ám ảnh từ chuyện bị người khác đâm vẫn còn quá lớn, cô thậm chí còn cảm thấy tinh thần của mình không được bình thường.
“Được rồi, tôi không nói nữa.
Cô cần cái gì thì cứ ấn cái chuông kia, tôi sẽ có mặt ngay.”
Tô Tuyết Vy lại gật đầu một lần nữa.
Bác sĩ đẩy cửa ra nhìn thấy Trình Thiên Na đứng ngoài cửa giật mình hoảng sợ.
Ông nhẹ nhàng khép cửa lại rồi hạ thấp giọng nói: “Bà đến đây có việc gì sao?”
Trình Thiên Na vừa nghe thấy chuyện Tô Tuyết Vy có thai thì không tin được vào tai mình.
Người phụ nữ đó có thai sao? Không được, không thể để lại được, chuyện này nhất định sẽ hủy hoại cả cuộc đời Thịnh Vân Hành.
“Ông vừa nói cô ta mang thai? Mấy tháng rồi?”
Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Trình Thiên Na lập tức không nói gì.
Ngược lại thể hiện ra một thái độ cũng không lấy gì làm thân thiện.
Cảm giác mà Trình Thiên Na mang lại cho ông chính là bà ta định lấy mất đứa bé này đi.
“Xin lỗi, đây là bí mật cá nhân của bệnh nhân.
Chúng tôi không được phép tùy ý tiết lộ.”
Nói xong, bác sĩ định vòng qua người Trình Thiên Na để đi thì bị bà ta kéo lại.
Lần này bác sĩ thật sự cảm thấy không vui, ông nhìn Trình Thiên Na rồi nói: “Tôi đã nói với bà rồi, đây là bí mật của bệnh nhân, nếu bà muốn biết thì bà tự vào trong hỏi đi.”
“Ông muốn bao nhiêu tiền?”
“Cái gì?”
“Ông cần bao nhiêu tiền thì mới đồng ý giúp tôi phá cái thai đó? 17 tỷ? Hay là 170 tỷ?”
Người bác sĩ kia kinh ngạc, người phụ nữ này đúng là điên thật rồi.
Bác sĩ kích động, lời nói trở nên nặng nề hơn: “Bà đừng lấy tiền ra để mua chuộc tôi, không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền mua được đâu.”
Nói xong, bác sĩ thu tay lại rồi bỏ đi.
Trình Thiên Na hừ một tiếng, bà ta nghĩ nếu không thể ra tay từ bác sĩ ở đây thì người phụ nữ trong kia chưa phải đã yên ổn.
Chỉ cần bà ta đưa tiền cho Tô Tuyết Vy bảo cô mang theo đứa bé rồi cút đi là xong.
Bà ta vừa nghĩ vậy vừa đẩy cửa vào trong.
Tô Tuyết Vy nhìn thấy người phụ nữ giàu có đứng ở cửa, cô nghĩ trong lòng hình như cô không quen người đó.
Người phụ nữ trước mặt kia rốt cuộc đến đây để làm gì?
Trình Thiên Na nhìn băng gạc trên cổ và gương mặt nhợt nhạt của Tô Tuyết Vy.
Bà ta không thể không thừa nhận, mặc dù người phụ nữ này bị ốm nhưng cũng vẫn rất đẹp.
Trình Thiên Na đi thẳng đến bên cạnh Tô Tuyết Vy, đứng từ trên cao nhìn xuống phía dưới.
“Tôi mong cô có thể tránh xa Thịnh Vân Hạo.”
Tô Tuyết Vy nhìn người phụ nữ trước mặt đầy kinh ngạc, những gì người này vừa nói giống như một giấc mơ.
Không lẽ người phụ nữ này là mẹ của Thịnh Vân Hạo sao?
Nhưng mẹ của Thịnh Vân Hạo không phải đã qua đời rồi sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tuyết Vy, Trình Thiên Na tốt bụng nói: “Tôi là dì của Thịnh Vân Hạo, vậy nên tôi hy vọng cô rời khỏi nó.
Cô cần bao nhiêu tiền cô mới chịu đi?”
Tô Tuyết Vy mỉm cười, cô lấy giấy bút viết chữ rồi đưa ra trước mặt Trình Thiên Na.
“Không phải là tôi quấn lấy Thịnh Vân Hạo mà là anh ta quấn lấy tôi.
Nếu bà muốn tôi đi thì hãy đưa Thịnh Vân Hạo đi đi.
Ngày nào anh ta cũng tới phòng bệnh khiến tôi cảm thấy buồn nôn chết đi được.”
Trình Thiên Na đọc đoạn chữ đó, khuôn mặt đỏ lên.
Bà ta còn tưởng người phụ nữ này bám riết lấy Thịnh Vân Hạo không buông.
Nhưng lời đã nói giống như bát nước đã hắt đi, không thể nào thu lại được nữa.
“Tôi không quan tâm hai người là ai quấn lấy ai.
Tôi chỉ muốn cô cách xa khỏi nó và không quay lại nữa, đứa con trong bụng cô cũng không thể giữ lại được.”
Những gì Trình Thiên Na nói khiến Tô Tuyết Vy như gặp phải sét đánh giữa trời quang, cô lại vội vàng viết ra một đoạn khác.
“Đứa con này là của tôi, sống chết của nó do tôi quyết định.
Nếu bà muốn nó chết, mời bà đợi đến khi nó ra đời rồi bà đích thân tới hỏi nó.
Bà thấy ý kiến đó thế nào?”
Trình Thiên Na nhìn Tô Tuyết Vy tức giận, mặc dù trông cô có vẻ ốm đau yết ớt nhưng mồm miệng vẫn còn rất lanh lợi.
Bà ta lại nghĩ đứa trẻ này muốn lấy khi nào cũng được, bà ta chỉ cần Tô Tuyết Vy phải tránh xa Thịnh Vân Hào.
“Ở đây có 17 tỷ, tôi hy vọng ngày mai tôi tới sẽ không phải nhìn thấy cô nữa.
Cô có hiểu không?”
Trình Thiên Na nói chuyện rất nhanh, tờ chi phiếu rất nhẹ, bà ta vứt thẳng nó xuống trước mặt Tô Tuyết Vy.
Bà ta cười châm biếm, nhìn cô đầy coi thường rồi nhắc lại một lần nữa: “Đừng quên, cô phải tránh xa nó ra.”
Nói xong, Trình Thiên Na nhanh chóng rời đi.
Tô Tuyết Vy nhìn tờ chi phiếu, trông nó không khác gì một tờ giấy lộn.
Cô hừ lạnh một tiếng, hóa ra Thịnh Vân Hạo vẫn còn một người dì nữa và hóa ra cả nhà bọn họ đều thích dùng tiền để đè người khác.
Trình Thiên Na đi tới cổng bệnh viện thì đụng mặt Tiêu Châu.
Hai người không nói gì, đứng ở một chỗ nhìn đối phương.
“Ô, cô Na, sao cô lại ở đây vậy?”.