Một căn nhà nhỏ ở hẻo lánh ở thành phố Dung Châu.
Mạnh Tú Cầm có chút bất an đi qua đi lại, từ sau khi cô đi tới căn nhà hẻo lánh này, liên tục mấy ngày cũng không ra khỏi cửa, hơn nữa mấy ngày nay cô mơ hồ cảm giác sợ sệt, giống như có chuyện gì xảy ra.
Ở trong lòng tự mình an ủi, không gì đâu, không gì đâu, cho dù Tô Tuyết Vy đi tới thành phố kế bên điều tra cũng không điều tra được gì, sẽ không có người biết cô ấy có liên quan đến vụ án, cô ấy sẽ an toàn.
Nhìn điện thoại di động trên bàn, lập tức đi tới gọi điện thoại.
Có lẽ đây là quả báo, nên sẽ đến, Vương Minh nhìn tên người gọi trên điện thoại, cuối cùng ấn nút nghe máy.
“Bà chủ, có chuyện gì?”
Mạnh Tú Cầm lạnh lùng hỏi: “Con nhỏ kia có hỏi ông về chuyện nhà họ Trình không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói, làm cho đôi mắt Mạnh Tú Cầm càng ngày càng u ám, Tô Tuyết Vy chết tiệt này! Hết lần này tới lần khác muốn điều tra chuyện này, nếu như không quản chuyện vớ vẩn, nói không chừng cô còn không cần chết.
“Vương Minh, ông nên biết cần phải làm gì.” Mạnh Tú Cầm nhắc nhở.
“Bà chủ, chuyện này tôi không ra tay được, xin bà hãy tha cho cô hai đi, chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
“Bỏ qua? Vương Minh, ông nên nhớ, chỉ cần còn người điều tra, chuyện này sẽ không bao giờ trôi qua.”
"Bà chủ, bà không thể buông xuống sao? Tất cả chuyện này sẽ trôi qua, bà đi đến đồn cảnh sát để tự thú, họ sẽ giảm án cho bà, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ.
"Vương Minh không đành lòng nhìn Mạnh Tú Cầm đã sai càng sai.
Nghe thấy thanh âm khuyên bảo đối diện, Mạnh Tú Cầm cắt ngang anh, cười lạnh nói: “Ông đang khuyên tôi đi tù? Được rồi, được lắm, ông đừng có hối hận, Tô Tuyết Vy tuyệt đối không thể sống, còn nếu ông dám nhúng tay vào chuyện này, thì cứ chờ chuyện năm đó bị vạch trần đi.
”
Hiện tại Mạnh Tú Cầm không quyền không thế, hoàn toàn không dám ra ngoài, những lời này bất quá chỉ dùng để hù dọa Vương Minh.
Vương Minh nghe Mạnh Tú Cầm chuyện đe dọa, ấn nút gác máy.
Vì sao bên này nhiều năm trôi qua, Mạnh Tú Cầm vẫn không tỉnh ngộ, vậy mà còn sai lầm một lần nữa, Tô Mạnh Nguyệt là ai giết chết, Vương Minh sao có thể không biết, Tô Tuyết Vy vì không để cho ông đau lòng, thậm chí còn nói dối, Tô Tuyết Vy hiền lành như vậy, ông làm sao có thể ra tay!
Nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp, Mạnh Tú Cầm tức giận quét sạch đồ trên bàn, mắng Tô Tuyết Vy, con khốn kiếp này!
Lần này cô ta phải chết!
Chu Hạo Thanh lần trước đã giúp cô, lần này tôi sẽ xem ai sẽ giúp cô.
Mạnh Tú Cầm quyết tâm giết chết Tô Tuyết Vy, người phụ nữ này đã thay đổi và hoàn toàn biến thành một kẻ giết người, sau khi giết Tô Mạnh Nguyệt, ngay cả chút lương tâm cuối cùng cũng bị xóa sạch.
"Lần này nếu còn làm bậy, hậu quả anh tự biết."
Nghe giọng nói dữ tợn của Mạnh Tú Cầm ở đầu dây bên kia, người đàn ông chỉ nói: "Biết rồi."
Mạnh Tú Cầm đặt điện thoại xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh, Tô Tuyết Vy, lần này xem cô trốn như thế nào, Sài Gòn đều là người của tôi, cho dù là Thịnh Vân Hạo cũng không thể cứu cô.
Nếu không có Tô Tuyết Vy, Mạnh Tú Cầm tôi đây sao có thể lưu lạc như ngày hôm nay? Tất cả đều là Tô Tuyết Vy đã hại bà ta! Bà ta muốn Tô Tuyết Vy phải trả một cái giá thê thảm! Ánh mắt Mạnh Tú Cầm chợt trở nên hung ác vô cùng.
Tiếng cười của lũ trẻ trong công viên lọt vào tai Thịnh Vân Hạo từng chút một.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Thần Vũ trên xích đu, Thịnh Vân Hạo cảm thấy nhói đau, đứa trẻ có nụ cười hồn nhiên và hoạt bát này chính là con ruột của anh.
Những cảnh Tô Thần Vũ bị người ta hãm hại lần lượt được tái hiện trong đầu anh, vì anh mà đứa trẻ này suýt chết dưới tay mẹ con họ Tô.
Anh cúi đầu, trong lòng thầm chửi rủa sự ngu ngốc của chính mình, rõ ràng anh đã nghi ngờ từ đầu, nhưng rồi lần nào cũng bị lòng tự trọng cao ngạo của anh đè xuống, nếu vứt bỏ lòng tự trọng và cao ngạo thì có thể cứu Tô Tuyết Vy.
Tất cả chuyện này anh đều phải tự trách bản thân, nếu không tin tưởng vào mẹ con nhà họ Tô thì làm sao có chuyện như ngày hôm nay, từ sớm đã nhận ca tình cha con, tất cả đều tại anh làm rối tung lên!
Tô Thần Vũ hai đặt tay ở phía sau, chạy tới Thịnh Vân Hạo mang theo nụ cười trên mặt: "Chú ơi! Cháu muốn đưa cho chú thứ này, chú đoán xem?"
Thịnh Vân Hạo ngẩng đầu lên, kìm nén nỗi đau trong lòng, mỉm cười vươn tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói: "Chú không biết."
Mỗi khi nghe người trước mặt gọi là chú, anh không khỏi đau lòng, hận sự ngu ngốc của mình, càng hận nhà họ Tô.
Tô Thần Vũ đưa tay ra từ phía sau, trên tay cầm một bó hoa, là loại hoa Tô Tuyết Vy yêu thích, bó hoa này làm cay mắt anh, giọng nói khàn khàn.
“Cảm ơn cháu, Thần Vũ.”
Tay anh run run nhận lấy bó hoa, những cảnh tượng ngọt ngào một thời cuộn trào trong tâm trí, nỗi đau lập tức lan đến chân tay, cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình.
Tô Thần Vũ nắm lấy tay anh nói: "Chú ơi, cháu nhớ mẹ."
Câu nói này thực sự khiến Thịnh Vân Hạo bị tổn thương, anh lập tức đưa ra quyết định mà anh sẽ mãi mãi không hối hận.
"Chú đưa con đi tìm mẹ, được không?"
Cho dù Tô Tuyết Vy có ghét anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ chấp nhận, anh không thể chịu đựng được những ngày không thể nhìn thấy Tô Tuyết Vy, không thể từ chối giọng điệu van xin của con trai mình, anh muốn đưa Tô Thần Vũ đi tìm Tô Tuyết Vy.
Nghe được những lời này, Tô Thần Vũ cười trèo lên cổ anh, hưng phấn nói: "Được ạ!"
Lập tức gục xuống khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Nhưng dì Đan Bạch sẽ không cho con đi."
"Chúng ta sẽ lặng lẽ đi thôi, tạo cho mẹ một bất ngờ được không?"
Tô Thần Vũ mừng rỡ, điều này đối với Thịnh Vân Hạo quả thực là bất ngờ, nhưng cũng không vui mừng chút nào, anh cũng không dám nghĩ nếu không đi sẽ xảy ra chuyện gì.
Tô Thần Vũ gật đầu, cười nói: "Được, khi nào thì đi ạ?"
“Ngày mai được không? Hôm nay con có thể chơi với chú được không?"
“Chú” từ này nói ra từ trong miệng cậu bé, giống như Phật Tổ tự ăn trái tim của mình, đau đến không chịu nổi, một mùi tanh ngọt lập tức tràn vào cổ họng.
“Được, chú ơi, cháu đói rồi.” Tô Thần Vũ ngoan ngoãn nói.
"Chú sẽ đưa cháu đi ăn tối."
Từ này như lưỡi dao sắc bén, xuyên qua lồng ngực anh, chịu đựng đau đớn, bế Tô Thần Vũ bước lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận rồi lái xe ra khỏi công viên.
Nhìn cảnh vật không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa sổ xe, trên đường càng ngày càng ít người đi đường, Tô Tuyết Vy không khỏi có một chút nghi vấn, đang đi đâu vậy?
"Tiêu Châu, chúng ta đi đâu vậy?"
Tiêu Châu không trả lời cô, mà lái xe đến một cửa hàng hoa rồi dừng lại, kéo cửa sổ xuống, đối với bên trong quen thuộc nói: "Ông chủ, như cũ."
Chẳng mấy chốc, một bó hoa cúc trắng đã được chuyển đến tay Tiêu Châu, Tiêu Châu đổi tay đưa cho Tô Tuyết Vy, nói: "Cầm lấy."
Nói xong liền lái xe rời khỏi cửa tiệm hoa.
Tô Tuyết Vy nhìn đóa hoa cúc trắng trong tay, trong lòng có chút cảm giác đóa hoa này là tặng một người rất quan trọng.
Xe dừng trước cổng một nghĩa trang..