“Chủ tịch, chủ tịch Hải, hai người không sao chứ?” Thư ký Diêm đứng ở ngoài cửa thang máy, nắm chặt tay, vẻ mặt căng thẳng.
Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng nhìn Trần Vĩnh Hải một cái, thấy anh không có ý định trả lời, cô lắc đầu: “... không sao.”
Có sự che chở của anh, cô không bị thương, nhưng cô vô cùng sợ hãi, trái tim cô bây giờ vẫn còn đau nhói.
“Không sao là tốt rồi, mau chóng ra ngoài đi.” Thư ký Diêm yên tâm.
Hai nhân viên bảo trì hoàn toàn mở cửa thang máy ra, Trần Vĩnh Hải sải bước đi ra ngoài, Nguyễn Quỳnh Anh nghiến răng chống đỡ vách thang máy, cầm điện thoại và chống nạng, vội vàng đi theo.
Cô không dám ở đây một mình lúc này, cô đã có một bóng đen tâm lý.
Sau khi đi ra ngoài, Nguyễn Quỳnh Anh mới phát hiện nơi này hóa ra là lầu ba.
Từ tầng 20 đột nhiên rơi xuống tầng 3. Nếu Thư ký Diêm không kịp thời ngăn cản thì có lẽ bọn họ ...
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh sợ hãi một hồi, tim đập kịch liệt.
“Anh Hải, anh có sao không?” Khuôn mặt của cô vẫn còn tái nhợ, lo lắng hỏi anh.
Cô sợ chết khiếp, cô không biết có chuyện gì xảy ra với anh không.
Nghe cô hỏi như vậy, Trần Vĩnh Hải quay đầu nhìn sang, sắc mặt vô cùng kém: “Cô…”
Vừa thốt ra một lời, vẻ mặt anh bỗng trở nên rất khó coi, như thể đang kìm chế điều gì, anh ta ôm trán đi về phía cầu thang an toàn.
Nhưng anh chưa đi được hai bước, thân thể lung lay một cái, nặng nề ngã xuống đất.
Nghe âm thanh vật nặng rơi xuống đất, đồng tử của Nguyễn Quỳnh Anh gần như co rút lại to bằng đầu kim, trái tim như chìm xuống đáy rồi đóng băng tại chỗ.
Trần Vĩnh Hải, vậy mà thực sự đã ngã xuống!
Thật không thể tin được rằng một người đàn ông quyền lực như vậy trong lòng cô lại mong manh trước mặt cô vào lúc này.
Lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng nhận ra rằng anh không phải là thần, mà chỉ là một con người bình thường mà thôi!
“Anh Hải …” Thư ký Diêm ngồi xổm bên cạnh Trần Vĩnh Hải, đẩy nhẹ anh, không có phản ứng gì, ông ấy vội vàng nhìn người phụ nữ có vẻ sợ hãi rồi lớn tiếng nói: “Chủ tịch, chủ tịch Hải đã ngất xỉu rồi!”
Ngất xỉu?
Đúng, Trần Vĩnh Hải đã ngất đi rồi!
Nguyễn Quỳnh Anh khôi phục tỉnh táo, vứt bỏ nạng trong tay, lảo đảo đi tới, quỳ xuống bên cạnh Trần Vĩnh Hải, đưa tay ra vỗ vỗ mặt anh.
“Anh Hải, anh Hải?” Cô nhẹ giọng kêu tên anh hai lần.
Anh vẫn không có phản ứng.
“Thư ký Diêm, mau chóng gọi đội ngũ y tế đến phòng làm việc của tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thư ký Diêm rồi vội vàng ra lệnh.
Thư ký Diêm gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh gọi điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh quay lại nhìn khuôn mặt của Trần Vĩnh Hải, lông mày của anh nhíu chặt lại, và khuôn mặt của anh càng khó coi hơn.
Cô cố gắng đỡ anh dậy, để phần đầu của anh dựa vào cô, sau khi làm xong, cô cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt, không chỉ vậy, trên vai còn có một chút ướt rõ ràng.
Cô nghi ngờ đưa tay lên, khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi trên lòng bàn tay, cô lạnh cả người.
Đây ... đây là máu!
Hai tay Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy kịch liệt, cô không bị thương nên không thể chảy máu, nên chỉ còn lại có Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh gắt gao cắt chặt môi, ép mình không để ý đến trái tim đang đập rộn ràng, nâng đầu Trần Vĩnh Hải lên, cẩn thận kiểm tra nơi anh bị thương.
Cuối cùng, cô phát hiện ra phía sau đầu anh có một vết thương, thủng một lỗ lớn, máu chảy ra từ đó.
Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm, cô suýt chút nữa ngất đi, giọng nói nức nở: “Làm sao có thể như vậy?”
Làm thế nào mà anh ấy bị thương?
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô ấn vào vết thương của anh, cố gắng ngăn máu chảy.
Nhưng dù ngăn chặn thế nào, cô vẫn có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp trong lòng bàn tay đang rỉ ra.
Nếu máu chảy đầm đìa thế này thì hậu quả thật khủng khiếp.
Qua một hồi, Nguyễn Quỳnh Anh lo lắng kêu lên: “Anh Hải, tỉnh lại đi…”
Cô rất sợ anh sẽ gặp chuyện không may.
Thư ký Diêm, đã kết thúc cuộc điện thoại, quay lại và thấy Nguyễn Quỳnh Anh ôm Trần Vĩnh Hải bật khóc nức nở.
“Chủ tịch, có chuyện gì vậy?” Ông ấy vội vàng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ bừng: “Máu, hức anh Hải chảy rất nhiều máu…”
Cô đưa tay ra cho ông ấy xem, máu gần như nhuộm đỏ cả lòng bàn tay cô.
“Cái gì?” Đại não của thư ký Diêm bùng một cái, hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh sau đó ông đã bình tĩnh lại.
Ông ấy bước tới đỡ Trần Vĩnh Hải dậy, đặt anh ấy lên lưng, lo lắng nói với Nguyễn Quỳnh Anh: “Chủ tịch, mau bấm thang máy đi. Người bên y tế đã đến phòng làm việc của cô rồi.”
“Nhưng thang máy…”
“Đi!” Thư ký Diêm có chút tức giận gầm lên.
Trần Vĩnh Hải có thân phận gì, nếu thất sự anh ấy xảy ra chuyện gì thì nhà họ Nguyễn sẽ kết thúc, nhà họ Trần sẽ không buông tha cho nhà họ Nguyễn.
Ông tức giận, nhưng cũng tốt cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh bị thư ký Diêm quát như vậy thì sửng sốt, cô bình tĩnh đến bất ngờ, hít sâu một hơi: “Tôi đi ngay!”
Nói xong, cô còn không kịp nhặt nạng, kéo lê hai chân bị thương, loạng choạng sang thang máy khác.
Cô không thể hoảng loạn được, đặc biệt là vào lúc này, Trần Vĩnh Hải cần cô và cô không thể rối loạn được.
Cho dù bây giờ cô có bóng ma với thang máy thì cô cũng phải kìm nén nỗi sợ hãi.
Bởi vì thang máy lúc này là sinh mệnh của Trần Vĩnh Hải.
Bên ngoài phòng làm việc, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó.
Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng mở cửa và nhường đường cho thư ký Diêm cõng Trần Vĩnh Hải vào.
Sau khi bước vào, thư ký Diêm đặt Trần Vĩnh Hải xuống và đặt anh nằm trên ghế sô pha để bác sĩ điều trị cho anh.
“Chủ tịch, hai người nên ra ngoài trước.” Bác sĩ đeo găng tay vào, nói với Nguyễn Quỳnh Anh và thư ký Diêm.
Thư ký Diêm nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Chủ tịch, đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy bác sĩ làm sạch vết thương cho chủ tịch Hải.”
“Ừm…” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu rồi ngây ngốc đi ra khỏi cửa.
Ra khỏi phòng làm việc, cô dựa vào bức tường lạnh lẽo, ngẩng đầu nhắm mắt lại, như muốn kìm lại nước mắt.
Cho đến bây giờ, cô không thể quên khoảnh khắc Trần Vĩnh Hải ngã xuống trước mặt cô.
Khoảnh khắc đó khiến trái tim cô như trống rỗng.
Cô thậm chí còn nhớ lại cảnh mẹ cô tự tử bằng cách nhảy từ một tòa nhà cách đây vài năm, lúc đó mẹ cô cũng nhảy ra khỏi một tòa nhà cao hàng chục mét trước mặt, cô đã không thể ngăn cản bà ấy.
Kể từ đó, cô đã thề sẽ không bao giờ để bất cứ người cô yêu nào phải ngã xuống trước mặt mình, nhưng hôm nay, cô đã thất hứa ...
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh che mặt, toàn thân tản ra hơi thở bi thương lại bất lực.
Thư ký Diêm trông thấy cũng cảm thấy đau lòng: “Chủ tịch, anh Hải sẽ ổn thôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng thư ký Diêm vẫn có chút chột dạ.
Trần Vĩnh Hải đã đổ bao nhiêu máu, ông ấy cũng đã nhìn thấy, ông cũng rất lo lắng, nếu Trần Vĩnh Hải xảy ra chuyện ở đây thì...
“Chỉ hy vọng như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh nức nở hai lần, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Cô hy vọng Trần Vĩnh Hải sẽ ổn.
“Còn nữa, Chủ tịch, làm thế nào mà cô và anh Hải lại bị kẹt trong thang máy?” Thư ký Diêm đột nhiên nghĩ đến câu hỏi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!