“Thật nực cười, nhưng người nực cười lại là anh!” Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi lên những gân guốc.
Là anh luôn tin tưởng nhầm người, đối với Tô Hồng yên một lòng tín nhiệm, xưa nay không bao giờ muốn nghi ngờ cô ta.
Kể cả ban đầu khi cô ta ra tay hai lần với tập đoàn Nguyễn Thị anh cũng không hề trách cứ một lời nào.
Là bởi vì trước đây anh luôn cho rằng cô ta đã từng cứu mình, nhưng hiện tại sự thật bày ra trước mắt, cái người gọi là ân nhân cứu mạng ấy thật ra lại chính là người muốn hủy hoại anh, năm đó cứu mạng anh chỉ là trò ném đá giấu tay mà thôi!
“Đúng vậy, anh quả thực rất nực cười.” Nguyễn Quỳnh Anh không ngừng công kích.
Quản gia Hoàng ở bên cạnh nghe vậy trong lòng chợt muốn giải thích giúp cho Trần Vĩnh Hải mấy câu.
Nhưng tập tài liệu nặng trên tay nhắc nhở ông ta rằng dù ông ta có thanh minh đi chăng nữa cũng chỉ càng lộ rõ sự bất lực lúc này.
Dù sao thì những gì cậu Hải đã làm năm đó thực sự rất hồ đồ.
“Quỳnh Anh, hiện giờ em nhất định đang rất coi thường anh có đúng không.” Anh nhìn cô, vẻ mặt tức giận khi biết được sự thật ban nãy lúc này đã nhanh chóng biến mất.
Cô gật đầu: "Nói thẳng ra, tôi thật sự rất coi thường anh. Anh là người đầu tiên biểu hiện ra bốn chữ “vừa nghe đã tin” một cách tinh tế nhất mà tôi từng gặp đấy. Năm đó tôi nói anh tâm mù mắt cũng mù anh còn không chịu thừa nhận, thực tế chứng minh rồi chứ, lời tôi nói đâu có sai!”
Trần Vĩnh Hải cúi đầu, không nói một lời nào, bộ dạng mặc cho người khác giảng dạy lên điều.
Quản gia Hoàng kinh ngạc tột độ khi thấy anh bị cô mắng chửi xối xả như vậy mà không hề tức giận.
Có điều những gì cô Quỳnh Anh nói không sai.
Năm năm trước, cậu Hải thực sự vừa hồ đồ vừa khốn nạn!
“Được rồi, cô Quỳnh Anh, đừng mắng cậu chủ nữa. Chúng ta trước tiên hãy nghĩ xem nên xử lý Tô Hồng Yên đó như thế nào đã.” Quản gia Hoàng không chịu được nữa bèn đứng ra nói giúp cho Trần Vĩnh Hải.
Cô nhún vai: "Tôi chỉ có một ý kiến, trước đó tôi có nói rồi, tôi muốn Tô Hồng Yên phải đi tù. Đó là khi mà cô ta nhắm vào Nguyễn Thị hai lần, còn bây giờ, tôi muốn cô ta giống như Lê Diệu Ngọc, cả đời này vĩnh viễn ở trong tù!”
Mặc dù lời cô nói ra nhẹ nhàng, nhưng sự kiên định trong giọng điệu là rất nghiêm túc, đích thực rõ ràng.
Quản gia Hoàng biết cô không hề nói đùa, nhưng cũng không cho rằng yêu cầu của cô là quá đáng.
Thứ nhất, Tô Hồng Yên sai người tấn công cậu chủ, cây gậy đó suýt chút khiến cậu ấy không thể tỉnh lại được, thứ hai, cô ta còn giả mạo cô Quỳnh Anh, đánh cắp tài liệu của tập đoàn Vĩnh Phát, cuối cùng còn muốn giết cô ấy nữa.
Những việc làm xấu xa như vậy thật khiến người ta căm phẫn, nếu để cô ta ngồi tù cả đời quả thật không quá đáng chút nào.
“Cậu chủ, cậu nghĩ thế nào?” Quản gia Hoàng nhìn Trần Vĩnh Hải.
Anh mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, lạnh lùng đáp: "Chỉ ngồi tù thôi làm sao đủ? Tôi sẽ khiến cô ta phải trả một cái giá đắt hơn gấp bội lần!"
Vì Tô Hồng Yên mà anh đã hiểu lầm cô nhiều năm như vậy còn làm ra nhiều chuyện quá đáng với cô.
Thậm chí vì cô ta mà anh suýt chút mất đi Quỳnh An mãi mãi.
Cho nên lần này, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta!
Sau khi nghe anh nói, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia bất ngờ, chớp mắt liền biến mất: "Thế sao, vậy tôi sẽ xem xem anh làm như thế nào!”
“Sẽ không khiến em thất vọng đâu.” Anh đáp lại một câu, trước mặt cô rút điện thoại di động ra, bấm gọi một số máy.
Hai phút sau, anh đặt điện thoại xuống, hỏi cô: "Khiến Tô Thị phá sản, em hài lòng chứ?"
Khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh hơi mấp máy, một lúc sau mới nở nụ cười: "Hài lòng, tôi đương nhiên là hài lòng, có điều anh cũng nhẫn tâm thật đấy, dù sao mà nói nhà họ Tô với nhà họ Trần cũng là mấy đời thân thiết với nhau, anh làm như vậy..."
“Chỉ là thân thiết với đời ông nội anh thôi, với anh thì không phải.” Trần Vĩnh Hải khẽ đáp lại.
Mấy năm trở lại đây, mâu thuẫn nội bộ trong tập đoàn Tô Thị ngày càng gay gắt, kinh doanh không tốt, nguồn tiền vốn cũng bị giảm đi đáng kể, từ lâu đã không còn vẻ vang như năm đó.
Hơn nữa, chủ tịch Tô luôn dựa dẫm vào quan hệ của mình, phải lấy danh nghĩa là bạn thế giao với nhà họ Trần mới duy trì được vị trí của mình trong Tô Thị, nhờ vậy mới không để nhà họ Tô lọt khỏi hàng mười danh gia hào tộc hàng đầu Hà Nội.
Những điều này đều chưa được anh chấp thuận, nhưng anh cũng nể mối quan hệ giữa hai nhà và Tô Hồng Yên nên không nói gì, nhưng những việc mà cô ta đã làm khiến cho anh không còn muốn để cho nhà họ con đường sống nữa!
“Vậy nên anh thật sự muốn làm Tô gia phá sản?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày.
Trần Vĩnh Hải nhếch môi: "Khi nãy không phải em đã nghe thấy anh gọi điện rồi hay sao? Tập đoàn Tô Thị bây giờ bề ngoài vinh quang hào nhoáng. Anh muốn nó phá sản, trong vòng ba ngày nó sẽ phải phá sản."
Cô không hề nghi ngờ về lời nói này của anh, cô biết với khả năng của Trần Vĩnh Hải thì có thể làm điều này một cách dễ dàng.
“Nếu đã như vậy, tôi rất mong được nghe tin Tô Thị phá sản. Tất nhiên, điều tôi muốn nghe hơn cả là Tô Hồng Yên đã vào tù.” Cô hất móng tay.
"Chứng cứ đều ở đây, em sẽ nghe thấy." Anh cũng ừm một tiếng.
Nói xong, anh mở khóa điện thoại, ấn một cuộc gọi khác.
Lần này là gọi cho Khánh Minh.
Nguyễn Quỳnh Anh không hiểu vì sao anh lại muốn gọi cho Khánh Minh, nhưng cũng nhịn được mà không hỏi, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Vĩnh Hải à.” Giọng nói mệt mỏi của anh ấy truyền đến.
Trần Vĩnh Hải điềm đạm hỏi: "Cậu suy nghĩ đến đâu rồi?”
"Tôi..."
“Đừng nói với tôi là cậu vẫn chưa suy nghĩ xong!” Đôi mắt Trần Vĩnh Hải hơi nheo lại.
Khánh Minh nhắm hờ hai mắt: "Thực ra tôi đã cân nhắc xong rồi, nhưng mà... Vĩnh Hải này, nghe cậu tôi nói nói cậu đã đến gặp ông Trần rồi đúng không?"
“Cậu nói chú cậu điều tra động tĩnh của tôi?” Trần Vĩnh Hải siết chặt điện thoại trong tay, luồng khí lạnh lẽo trên người lập tức tỏa ra.
Thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh liền nhích mông sang một bên tránh xa anh một chút để không bị khí lạnh của anh làm cho đông cứng.
"Không có, chỉ là mấy ngày trước đúng lúc chú tôi đến gặp ông Trần có chuyện, vô tình nghe được từ miệng ông ấy nói ra. Cậu nhờ ông ấy điều tra về Hồng Yên. Vậy nên nếu tôi đoán không lầm, có lẽ giờ cậu đã biết những chuyện cô ấy làm gì rồi đúng không?” Khánh Minh cười khổ, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Trần Vĩnh Hải hừ lạnh: "Cậu nói đúng. Cô ta đã làm những gì, tôi đều biết cả rồi, nhưng tôi không ngờ được rằng trước giờ cậu luôn biết điều đó, nhưng lại không ngừng giấu giếm cho cô ta!"
Nghe đến đây, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh một trận kinh ngạc.
Hóa ra những chuyện Tô Hồng Yên làm trước giờ, Khánh Minh đều biết hết.
"Anh Hải à, xem ra nhân duyên của anh cũng tệ thật đấy. Thanh mai trúc mã của mình không ngờ lại là một con rắn độc, người anh em từ nhỏ đến lớn cũng chẳng coi anh ra gì. Cuộc đời này của anh thật thất bại làm sao.” Cô nhỏ tiếng giễu cợt.
Khóe miệng anh hạ xuống, không hề có ý phản bác lại lời cô.
Bởi vì anh biết rằng, cô nói đúng.
Cuộc đời này của anh quả đúng là thất bại.
Khánh Minh không nghe thấy giọng nói của Nguyễn Quỳnh Anh, vẫn cảm thấy hổ thẹn về câu nói ban nãy của Trần Vĩnh Hải.
Anh ấy hít một hơi: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn biết rằng cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ, sai người tấn công cậu, đổ tội cho Nguyễn Quỳnh Anh, thậm chí năm năm trước còn muốn lấy đi mạng sống của Nguyễn Quỳnh Anh. Tôi biết tất cả những điều này, nhưng bởi vì tôi quá yêu cô ấy nên tôi đã luôn im lặng, cũng chính vì sự im lặng của tôi khiến cô ấy càng ngày càng trở nên điên cuồng hơn..."
“Vậy nên?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nói.
Khánh Minh nắm chặt tay, giống như hạ quyết tâm: "Vậy nên tôi sẽ không bao che cho cô ấy nữa, Vĩnh Hải, cậu có biết bây giờ cô ấy muốn làm gì không? Cô ấy muốn ra tay với con gái cậu."
“Anh nói cái gì?” Vừa nghe thấy câu này, Nguyễn Quỳnh Anh vội đứng bật dậy.
Khánh Minh nghe thấy giọng cô liền sửng sốt: "Nguyễn Quỳnh Anh?”