“Thật buồn cười, nhưng tôi lại là người bị chê cười!” Vĩnh Hải nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Anh luôn không chịu tin tưởng vào người khác, đối với Tô Hồng Yên một lòng tin tưởng sâu sắc, xưa nay không bao giờ muốn nghi ngờ cô.
Anh ấy không trách cô ta ngay cả khi cô đã hai lần làm điều bất lợi cho nhà họ Nguyễn.
Là bởi vì trước đây anh luôn cảm thấy, cô ta cứu anh, nhưng hiện tại sự thật ở trước mắt, mà ân nhân cứu mạng, thực ra là muốn hại anh, cứu mạng hồi đó hóa ra là vừa ăn cướp vừa la làng!
“Anh quả thực là đáng chê cười.” Quỳnh Anh không ngại khiêu khích.
Quản gia Hoàng ở bên cạnh lắng nghe, muốn bảo vệ Vĩnh Hải. Nhưng tập tài liệu nặng trên tay nhắc nhở anh rằng dù có nói thêm gì thì cũng chỉ tỏ ra đuối lý.
Rốt cuộc, những gì Vĩnh Hải đã làm khi đó thực sự rất hồ đồ.
“Quỳnh Anh, em hiện tại nhất định rất coi thường anh.” Vĩnh Hải nhìn Quỳnh Anh, vẻ mặt tức giận vừa rồi bởi vì biết được sự thật, nhanh chóng biến mất.
Quỳnh Anh gật đầu: "Nói thật, tôi thật sự rất coi thường anh, anh là người biểu đạt sinh động cho mấy chữ “Tai nghe mắt thấy chưa chắc là thật". Hồi đó tôi còn nói anh mù quáng anh còn không chịu tin, sự thật chứng minh, tôi có nói sai sao?”
Vĩnh Hải cúi đầu không nói lời nào, như là học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy cô giảng bài.
Quản gia Hoàng nhìn thấy cậu chủ nhà mình bị Quỳnh Anh mắng còn chưa hề tỏ ra tức giận, thật sự rất kinh ngạc.
Nhưng những gì cô Quỳnh Anh nói là chính xác.
Năm năm trước, thực sự Vĩnh Hải đã rất hồ đồ và khốn nạn!
“Được rồi, cô Quỳnh Anh, đừng mắng cậu Vĩnh Hải. Hãy nghĩ cách đối phó với Tô Hồng Yên.” Quản gia Hoàng vẫn không thể chịu đựng được, đứng lên nói đỡ cho Vĩnh Hải.
Quỳnh Anh nhún vai: "Tôi chỉ có một quan điểm. Tôi đã nói trước đây rằng tôi muốn Tô Hồng Yên phải vào tù, Tô Hồng Yên đã nhắm vào nhà họ Nguyễn hai lần, bây giờ, tôi muốn cô ta giống như Lê Diệu Ngọc, ở tù cả đời! "
Mặc dù cô ấy nói năng nhẹ nhàng, nhưng sự kiên định trong giọng điệu của cô ấy rất nghiêm túc, điều đó quả thực rất rõ ràng.
Quản gia Hoàng biết rằng cô ấy nói rất thật, cũng không nghĩ rằng yêu cầu của cô ấy là quá đáng.
Đầu tiên, Tô Hồng Yên sai người tấn công Vĩnh Hải, và một đòn đó suýt khiến Vĩnh Hải không thể tỉnh dậy, thứ hai, Tô Hồng Yên giả làm cô Quỳnh Anh và đánh cắp thông tin của Tập đoàn Vĩnh Phát, và cuối cùng còn muốn giết cô Quỳnh Anh.
Những việc làm xấu xa như vậy thật là kinh khủng, không ngoa nếu để Tô Hồng Yên phải ngồi tù cả đời.
“Vĩnh Hải, anh nghĩ thế nào?” Quản gia Hoàng nhìn Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng của anh thành một đường thẳng, lạnh lùng nói: "Làm sao lại chỉ có thể ngồi tù? Tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá thê thảm hơn nữa!"
Vì Tô Hồng Yên, anh đã hiểu lầm Quỳnh Anh nhiều năm như vậy, mới làm như vậy với Quỳnh Anh.
Thậm chí, vì Tô Hồng Yên mà anh suýt mất Quỳnh Anh vĩnh viễn.
Cho nên lần này, anh sẽ không bao giờ để Tô Hồng Yên an lành!
Sau khi nghe được lời nói của Vĩnh Hải, trong mắt Quỳnh Anh thoáng qua một tia kinh ngạc: "Được, vậy tôi xem anh sẽ làm gì!"
“Anh sẽ không để em thất vọng đâu.” Vĩnh Hải đáp, lấy điện thoại di động ra trước mặt cô và bấm gọi.
Hai phút sau, anh ta đặt điện thoại di động xuống, hỏi Quỳnh Anh: "Em có hài lòng với sự phá sản của nhà họ Tô không?"
Quỳnh Anh khóe môi mấp máy, một lúc sau mới nở nụ cười: "Hài lòng, đương nhiên là ta hài lòng, nhưng anh thật sự rất tàn nhẫn. Nhà họ Tô cũng là bằng hữu với nhà họ Trần, anh làm..."
“Đó là bạn với ông tôi, không phải tôi.” Vĩnh Hải đáp nhẹ.
Vài năm trở lại đây, mâu thuẫn nội bộ của Tập đoàn Tô Thị ngày càng gay gắt, quản lý kém, tài sản bị thu hẹp nghiêm trọng, vinh quang đã mất từ lâu.
Hơn nữa, chủ tịch Tô đã dựa vào mối quan hệ với anh, dưới danh nghĩa là bằng hữu với nhà họ Trần, mới có thể duy trì vị trí của mình trong tập đoàn Tô, và không để nhà họ Tô rơi khỏi hàng ngũ mười nhà quyền thế hàng đầu ở Hà Nội.
Và những điều này đều không được anh chấp thuận, anh cũng không nói gì vì nghĩ đến quan hệ giữa hai gia đình và Tô Hồng Yên, nhưng những việc mà Tô Hồng Yên đã làm cho anh không còn muốn cho nhà họ Tô một con đường sống!
“Vậy anh thật sự định làm nhà họ Tô phá sản?” Quỳnh Anh nhướng mày.
Vĩnh Hải liếm môi: "Vừa rồi em không nghe thấy anh gọi điện sao? Tập đoàn Tô Thị bây giờ chỉ là vinh quang bề ngoài. Anh muốn nó phá sản, trong vòng ba ngày sẽ phá sản."
Quỳnh Anh không nghi ngờ lời nói của anh, cô biết với khả năng của anh, anh có thể làm được một cách dễ dàng.
“Đã vậy, tôi rất mong được nghe kết quả về sự phá sản của nhà họ Tô. Tất nhiên, điều tôi muốn nghe hơn cả là Tô Hồng Yên đã vào tù.” Quỳnh Anh hất hất tay.
Vĩnh Hải nói: "Chứng cứ đều ở đây, em sẽ thấy."
Sau cùng, anh mở khóa điện thoại và thực hiện một cuộc gọi khác.
Cuộc gọi lần này là cho Khánh Minh.
Quỳnh Anh không hiểu vì sao muốn gọi cho Khánh Minh, nhưng cô không hỏi, yên lặng lắng nghe.
“Hải à.” Giọng nói mệt mỏi của Khánh Minh truyền đến.
Vĩnh Hải ngây người hỏi anh: "Cậu nghĩ gì về chuyện này?"
"Tôi......"
“Đừng nói với tôi, cậu còn chưa nghĩ gì!” Vĩnh Hải nheo mắt.
Khánh Minh nhắm mắt lại nói: "Kỳ thực tôi cũng đã nghĩ về nó, nhưng mà ... Haizz, tôi nghe chú của tôi nói cậu đã liên hệ với ông Trần đúng không?"
“Cậu nhờ chú của cậu điều tra động tĩnh của tôi?” Vĩnh Hải siết chặt điện thoại, khí lạnh trên người tỏa ra.
Quỳnh Anh nhìn anh, nhích mông sang một bên, tránh xa anh, để không bị lạnh cóng bởi khí lạnh của anh.
"Không phải, chỉ là mấy ngày trước chú tôi đến gặp ông Trần có chuyện, vô tình nghe được tin tức từ ông Trần. Cậu đã nhờ ông ta điều tra Hồng Yên, cho nên nếu tôi đoán đúng, có lẽ cậu đã biết Hồng Yên làm gì rồi." Khánh Minh cười khổ, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Vĩnh Hải khịt mũi: "Cậu nói đúng. Tôi biết cô ta đã làm gì, nhưng không ngờ rằng cậu luôn biết điều đó, nhưng lại tiếp tục giấu giếm cho cô ấy!"
Nghe vậy, Quỳnh Anh bị sốc.
Hóa ra Tô Hồng Yên làm tất cả những chuyện này, Khánh Minh thật ra cũng biết.
"Vĩnh Hải, xem ra quan hệ của anh rất kém, em gái mưa là một người lòng dạ ác độc, bạn thân từ nhỏ, anh ta đã không coi trọng anh. Thực sự thì cuộc đời của anh khá thất bại." Quỳnh Anh nhỏ giọng châm chọc Vĩnh Hải.
Khóe miệng Vĩnh Hải hạ xuống, anh không phản bác lại cô.
Bởi vì anh biết rằng cô đã đúng.
Trong cuộc đời, anh ấy thực sự thất bại.
Khánh Minh không nghe thấy giọng nói của Quỳnh Anh, vẫn cảm thấy xấu hổ về lời nói vừa rồi của Vĩnh Hải.
Anh hít một hơi: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn biết cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ, tìm người ta tấn công cậu để đổ tội cho Quỳnh Anh, thậm chí năm năm trước đã tìm cách giết chết Quỳnh Anh. Tôi biết tất cả những điều này, bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi đã luôn giữ im lặng. Chính vì sự im lặng của tôi khiến cô ấy càng ngày càng phát điên..."
“Rồi sao?” Vĩnh Hải lạnh lùng nói.
Khánh Minh nắm chặt tay, như thể đã hạ quyết tâm: "Vậy tôi sẽ không chiều theo cô ấy nữa, Vĩnh Hải, cậu có biết cô ấy muốn làm gì bây giờ không? Cô ấy muốn làm gì đó với con gái cậu."
“Anh nói gì?” Quỳnh Anh kinh ngạc đứng lên khi nghe điều này.
Khánh Minh nghe thấy giọng nói của cô, sửng sốt: "Quỳnh Anh?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!