Nhưng điều mà anh không ngờ tới là, cô hoàn toàn không quá tức giận, cũng không quá là không thể chấp nhận, điều này chứng minh, trong lòng cô, đã không còn bài xích anh nữa rồi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Trần Vĩnh Hải bỗng nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều, anh cúi đầu xuống hôn lên trán bé con.
Bé con được hôn liền ngây ra, cô bé che đầu lại hỏi: "Bố, có phải bố rất vui không?”
“Con nhìn ra được điều này sao?” Trần Vĩnh Hải nhướn lông mày.
Cô con gái này, là đứa bé thông minh nhất mà anh từng gặp.
Quả nhiên không hổ danh là con gái của Trần Vĩnh Hải anh.
“Vâng, con có nhận ra, mắt của bố đã cong lên, tại sao bố lại vui như vậy chứ?” Cô bé chớp mắt hỏi.
Trần Vĩnh Hải nắm lấy khuôn mặt bé nhỏ của cô: "Bởi vì bảo bối đã giúp bố, cho nên bố rất vui.”
“Vậy lần sau con vẫn sẽ giúp bố, như vậy thì bố sẽ luôn vui vẻ.” Bé con mỉm cười.
Nghe thấy lời nói ngây thơ của trẻ con, trong lòng Trần Vĩnh Hải vừa ấm áp vừa cảm động.
“Được, vậy bảo bối phải cố lên, bố và mẹ có thể làm hòa hay không, phải dựa vào bảo bối rồi.” Trần Vĩnh Hải bế con gái lên sô pha.
Bé con ưỡn ngực lên nói: “Bố yên tâm đi, con gái bố là giỏi nhất rồi, nhất định phải giúp bố và mẹ làm lành.”
“Bố tin con.” Trần Vĩnh Hải giơ ngón tay cái lên.
Bé con được khen ngợi, nên rất vui mừng, nó cười híp cả mắt lại.
Nguyễn Quỳnh Anh thay đồ xong liền bước từ trong phòng ra, nhìn thấy cảnh tượng hai bố con trêu đùa nhau.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Cô hỏi
Trần Vĩnh Hải liền nháy nháy mắt với bé con.
Bé con lập tức hiểu ý, lắc đầu với Nguyễn Quỳnh Anh: "Con và bố chẳng nói gì hết.”
“Vậy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, vẻ mặt rõ ràng là không tin.
Bé con vội vàng nhào vào trong lòng Trần Vĩnh Hải, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Trần Vĩnh Hải bật cười hai tiếng, sau đó mở lời: “Được rồi Quỳnh Anh à, gọi đồ ăn sáng trước đi, ăn xong còn đưa con đi học.”
Nghe thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ truy hỏi tới cùng, cô gọi điện thoại đặt bữa sáng.
Bữa sáng nhanh chóng được giao tới, ăn được một nửa, thì điện thoại của Trần Vĩnh Hải reo lên.
Nguyễn Quỳnh Anh và bé con cùng một lúc nhìn về phía anh.
Anh bình tĩnh đặt đũa xuống, lấy một tờ giấy để lau miệng, sau đó mới rút điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trong phút chốc ánh mắt anh liền trở nên thâm trầm, hơi thở của cơ thể anh dường như cũng giảm đi rất nhiều.
Nguyễn Quỳnh Anh do dự vài giây, nhưng vẫn không nhịn được nên đã mở lời hỏi: "Ai vậy”
“Đợi lát nữa anh sẽ nói với em.” Trần Vĩnh Hải trả lời lại cô một câu, cầm điện thoại đi tới ban công.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy anh thần bí như vậy, lại còn đi ra ngoài nghe máy, bất giác cong môi lên.
“Mẹ, tại sao bố phải ra bên ngoài nghe điện thoại chứ.” Bé con hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh gắp cho cô một cái bánh bao nhỏ: "Không biết nữa, được rồi, đừng quan tâm đến bố nữa, ăn đi.”
“Vâng.” Bé con gật đầu, nghe lời gắp cái bánh bao trong bát lên cắn một miếng.
Mấy phút sau, Trần Vĩnh Hải quay trở lại.
“Lát nữa cùng anh tới biệt thự nhé.” Anh ngồi xuống rồi nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh húp một hớp cháo: "Vì sao?”
“Hôm nay là ngày có kết quả điều tra.” Trần Vĩnh Hải trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh ngừng động tác trên tay lại: "Cuộc điện thoại vừa rồi chính là…..”
“Ừm.” Trần Vĩnh Hải trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống rồi lạnh nhạt nói: “Nói thật, tôi không tin tưởng anh cho lắm, làm thế nào mà anh có thể chắc chắn rằng, kết quả điều tra của anh không có vấn đề gì chứ?”
“Anh không bảo tổ tình báo điều tra.”
“Vậy thì bảo ai làm?”
“Ông Trần.” Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải nhếch lên.
Lưng của Nguyễn Quỳnh Anh cong lên theo quán tính, cô kinh ngạc nói: “Là người mà đã từ chức mấy năm trước sao?”
“Là ông ấy, cho nên hiện giờ em đã tin chưa?” Trần Vĩnh Hải nhìn cô hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh không lên tiếng, im lặng húp bát cháo của mình.
Trần Vĩnh Hải nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền biết cô đã ngầm thừa nhận rằng cô tin lời anh, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Sau khi ăn sáng, hai người đưa bé con đi học, Nguyễn Quỳnh Anh lái xe, đi ở phía sau Trần Vĩnh Hải, tới biệt thự của anh.
Trong biệt thự, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu đen, nhìn thấy Trần Vĩnh Hải trở về, liền đứng dậy từ trên sô pha.
“Trần tiên sinh.” Người đàn ông trung niên đưa tay ra.
Trần Vĩnh Hải nắm lấy tay ông: "Xin chào.”
“Đây là ông Trần bảo tôi giao cho anh.” Người đàn ông trung niên đưa tài liệu qua đó.
Trần Vĩnh Hải vừa định đưa tay ra đón lấy, thì người đàn ông trung niên lại lấy lại tài liệu.
Trần Vĩnh Hải không vui mà nhướn mày lên: "Anh có ý gì thế?”
“Trần tiên sinh đừng tức giận, trước khi đưa những tài liệu này cho anh, ông Trần còn dặn dò tôi một câu, ông ấy nói anh nhất định không được kích động.” Người đàn ông trung niên đẩy kính nói.
Trần Vĩnh Hải mím môi, thiếu kiên nhẫn nói: “Biết rồi, đưa cho tôi đi.”
“Được.” người đàn ông trung niên gật đầu.
Lần này tài liệu được giao tới tay Trần Vĩnh Hải một cách thuận lợi, Trần Vĩnh Hải bảo quản gia Hoàng tiễn người đàn ông trung niên ra ngoài.
Sau khi người đàn ông trung niên đi, Trần Vĩnh Hải không mở tập tài liệu ra, mà đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh luôn.
“Có ý gì thế?” Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Em xem trước đi.”
“Sao thế? Anh sợ bản thân mình không thể chấp nhận được sao?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi anh một cách châm biếm.
Trần Vĩnh Hải chau mày lại: “Không bao giờ có chuyện này.”
“Vậy sao, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Nguyễn Quỳnh Anh nói, đi tới chiếc sô pha ở bên cạnh và ngồi xuống, cô vắt chân lên, rồi mở tài liệu ra.
Tài liệu rất dày, hoàn toàn không phải là có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Trần Vĩnh Hải còn bảo quản gia Hoàng mang lên cho cô một ít điểm tâm và hồng trà, để cô vừa ăn vừa xem.
Ý tốt của anh, mặc dù khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút thừa thãi, nhưng cô cũng không ngăn cản và cũng không tiếp nhận, cô dồn hết mọi sự chú ý vào tập tài liệu ở trên chân.
Cùng với việc thời gian trôi qua từng giây từng phút, Nguyễn Quỳnh Anh cũng đã đọc được rất nhiều trang, ban đầu thì vẫn ổn, vẻ mặt không thay đổi gì, nhưng càng về sau, vẻ mặt của cô càng ngày càng trở nên nghiêm túc, thậm chí cô còn kinh ngạc đứng dậy.
Cho đến khi xem xong hết, cô bị sự tức giận thiêu đốt hết lí trí, cơ thể cô trở nên run rẩy.
“Em sao thế?” Trần Vĩnh Hải nhìn thấy dáng vẻ này của cô, giọng điệu liền trở nên vội vàng.
Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ rực lên nhìn anh: "Trần tiên sinh, quen biết với con rắn độc Tô Hồng Yên lâu như vậy, mà anh vẫn còn sống được đàng hoàng như vậy, tôi thật sự khâm phục anh.”
Cô vẫn luôn cho rằng, người vứt cô xuống dưới hồ vào 5 năm trước, cho dù không phải là Trần Vĩnh Hải, thì cũng có thể là người đàn ông đeo khẩu trang.”
Không ngờ rằng, hung thủ thực sự, là Tô Hồng Yên mà cô vẫn luôn phớt lờ.
Cô vẫn biết Tô Hồng Yên có ác ý rất lớn đối với cô, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ rằng, Tô Hồng Yên sẽ độc ác tới mức muốn lấy mạng cô.
“Trong tài liệu, rốt cuộc là có gì?” Trần Vĩnh Hải không quan tâm đến sự chế giễu của cô, anh mắt anh hướng tới tập tài liệu trên tay cô.
Nguyễn Quỳnh Anh ném tập tài liệu về phía anh.