Trần Vĩnh Hải nhìn vào điện thoại, sự chế nhạo trong mắt anh cũng sắp trở thành hiện thực rồi.
Suy nghĩ?
Anh không nghĩ rằng Khánh Minh có thể suy nghĩ kỹ trong vòng một ngày .
Anh cũng sẽ không cho Khánh Minh cơ hội để suy nghĩ thêm, ngày mốt, một khi Ông Trần có kết quả điều tra, khẳng định những chuyện đó thật sự là do Tô Hồng Yên làm, anh nhất định sẽ dùng thủ đoạn lôi đình đối phó với Tô Hồng Yên.
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Vĩnh Hải thoáng qua một tia u ám.
Anh thả tay xuống từ lan can, đồng thời tay kia cất điện thoại, chuẩn bị quay về phòng làm việc.
Anh vừa đi tới trước cửa thang máy, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Quản gia Hoàng từ bên trong bước ra, trên tay bưng một cái khay.
Những món trong khay là những món anh vừa đặt.
“ Cậu Hải, cậu vẫn chưa quay lại phòng làm việc à?” quản gia Hoàng nhìn Trần Vĩnh Hải với vẻ mặt ngạc nhiên.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng coi như trả lời: "Đưa cho tôi đi."
“ Vâng ” quản gia Hoàng cười ha ha đưa cái khay trên tay cho anh "Cậu Hải mau về phòng làm việc đi, đừng để cô Kiều phải đợi lâu.”
“Tôi biết rồi.” Môi Trần Vĩnh Hải khẽ nhếch lên cười nhạt, anh nhấc chân bước về phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên ghế sofa, cúi đầu chơi điện thoại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn lên không nhịn được mà chế nhạo:"Anh Trần với tiểu thanh mai nói chuyện xong rồi à?"
Tiểu thanh mai?
Trần Vĩnh Hải cau mày trước xưng hô này, trong tiềm thức cảm thấy không vui: "Cô ta không phải là thanh mai của anh, lúc anh quen cô ta cũng không sớm bằng thời gian anh quen em."
Mặc dù quan hệ hai nhà Trần Tô là quan hệ xã giao, nhưng từ khi hai ông cụ của hai nhà mất rồi, quan hệ của hai nhà cũng dần phai nhạt đi, lâu lâu tụ họp cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Về phần anh và Tô Hồng Yên, từ khi còn nhỏ họ cũng chỉ nghe qua tên của nhau thôi, chưa từng gặp nhau lần nào, nên cũng không thể tính là thanh mai trúc mã.
Lần đầu tiên anh gặp Tô Hồng Yên, cũng là sau khi chia tay với cô nha.
"Không phải là thanh mai của anh sao? Nếu cô Tô nghe được những lời này sẽ rất đau lòng nha, cô ấy yêu anh nhiều như vậy, nhưng bây giờ anh lại phủ định mọi thứ, chậc chậc, cậu Hải, anh đúng là đồ cặn bã." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải với vẻ mặt khinh bỉ: "Rõ ràng năm năm trước anh đối xử với cô ấy rất tốt."
“Năm năm trước anh đối xử tốt với cô ta là vì anh tưởng cô ta là ân nhân cứu mạng của anh.” Trần Vĩnh Hải đặt khay lên bàn trà trước mặt cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn là biết nó là cho cô, vả lại nó còn là những món cô thích, đôi mắt của cô loé lên.
Giây tiếp theo, cô làm như không biết đó là dành cho mình, nhìn sang chỗ khác: "Tưởng? Nói như vậy cậu Hải hiện tại không còn nghĩ cô ấy là ân nhân của anh nữa hả?"
Gần như là vậy, ngày mốt mọi chuyện sẽ sáng tỏ.” Trần Vĩnh Hải ngồi xuống đối diện với cô: " Được rồi, bây giờ đừng nói chuyện này nữa, anh nhớ em rất thích ăn mấy món này, thử đi?”
Anh đẩy khay lại gần cô.
Nguyễn Quỳnh Anh chăm chú nhìn anh ta, một chút cũng không nhìn xuống cái khay: "Không cần đâu, tôi ăn không vô, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi, nói xong tôi sẽ đi. Cậu Hải, anh nói có thứ rất quan trọng muốn đưa tôi là cái gì? ”
Cô không cho anh chút mặt mũi nào, Trần Vĩnh Hải cảm thấy thật bất lực, anh đứng lên:"Em đợi một chút."
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh đi ra sau bàn làm việc, sau đó cúi xuống, từ phía sau bàn làm việc lấy ra một hộp giấy lớn.
Hộp giấy được bao lại rất kĩ, làm cho người khác không thể nhìn thấy những thứ ở bên trong.
Nhưng nhìn vào kích thước của chiếc hộp này, sẽ làm người khác không khỏi tò mò về những thứ được đựng ở bên trong.
“Đây là thứ anh muốn đưa cho tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào cái hộp.
Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu: "Ừ."
" Bên trong là cái gì?"
“Mở ra xem thử đi.” Trần Vĩnh Hải đặt chiếc hộp trước mặt cô, rồi đưa cho cô một cây kéo.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngờ nhìn về phía anh, dưới ánh mắt cổ vũ của anh, cô vẫn cầm lấy cây kéo.
Vì chiếc hộp quá lớn nên ngồi sẽ không dễ dàng mở ra, cô chỉ có thể đứng lên, cắt từng miếng băng keo.
Sau khi cắt xong, cô đặt cây kéo xuống, hít một hơi thật sâu rồi mở hộp ra.
Sau khi nhìn thấy những thứ bên trong, cô đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc!"Đây là..."
"Đây là tất cả những món quà anh đã tặng em trong lúc chúng ta quen nhau. Năm năm trước, em đã gửi nó đến Bảo tàng Mối quan hệ tan vỡ, bây giờ anh mang nó về rồi." Trần Vĩnh Hải lấy từ trong hộp ra một con búp bê hình con thỏ, đặt nó trên lòng bàn tay chơi đùa.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi:"Làm sao anh biết nó ở đó."
“Lúc đầu anh cũng không biết, nhưng từ khi anh biết được từ Bảo Nhi rằng Phan Hải Đăng là anh họ của em, anh đã liên lạc với cậu ấy, là cậu ấy nói với anh, sau đó anh đã đích thân đến Bảo tàng Mối quan hệ tan vỡ.” Trần Vĩnh Hải đặt con búp bê xuống, ánh mắt thâm sâu hướng về phía cô.
Kiều An Nam ngồi trở lại: "Anh quen anh họ của tôi hả?"
“Đúng vậy, bọn anh là bạn bè, tuy rằng quan hệ không thân thiết như Khánh Minh.” Trần Vĩnh Hải trả lời: “Nếu như anh biết sớm một chút cậu ấylà người thân mà em đang tìm kiếm, có lẽ chúng ta…”
Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay ngắt lời anh: "Anh đừng nói nữa, sẽ không có chuyện biết sớm một chút, càng không có chuyện có lẽ, năm năm trước không phải anh nói giúp tôi điều tra gia đình mẹ tôi sao? Nhưng kết quả thì sao, bây giờ anh mới biết nhà họ Phan là gia đình của mẹ tôi."
“Đúng là anh đã hứa với em, nhưng sau đó anh tưởng rằng em nhảy xuống sông tự tử, vì vậy anh đã từ bỏ điều tra.” Trần Vĩnh Hải giải thích.
Trên thực tế, anh không phải là người từ bỏ điều tra, mà là Quản gia Hoàng.
Sau khi biết tin cô nhảy sông tự tử, đến cả thi thể cũng không thấy, anh tinh thần suy sụp mà đến bệnh viện, Quản gia Hoàng vì lo lắng cho anh nên đã dập tắt hết mọi điều tra về cô.
“Thật sao.” Nguyễn Quỳnh Anh hứng thú mà ồ lên, sau đó ánh mắt nhìn vào trong hộp: "Anh Trần đem những thứ này trả lại, là có ý gì?"
"Những thứ này đều là thứ anh từng tặng cho em, anh đem về, tất nhiên là trả lại cho em rồi." Trần Vĩnh Hải đẩy cái hộp đến trước mặt cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không cần đâu, năm năm trước tôi đã không cần rồi, có nghĩa là tôi đã từ bỏ nó, bây giờ anh đưa cho tôi, tôi cũng sẽ không nhận. Hơn nữa, không phải anh luôn nói rằng tôi tham lam phù phiếm, coi thường quà của anh tặng sao. Cho nên mỗi lần anh tặng quà cho tôi, ngày thứ hai tôi cũng sẽ kêu người trả lại cho anh”.
“Anh đã bị lừa rồi." Trần Vĩnh Hải nhìn xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh cười lên hai tiếng:"Một câu bị lừa có thể giải quyết hiểu lầm khi đó, cậu Hải đúng là rất giỏi, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa rồi, dù sao những thứ này tôi cũng sẽ không nhận, tôi cũng không thích thỏ. "
“Anh biết, anh luôn biết.” Trần Vĩnh Hải cười đầy chua xót: "Vậy nên anh luôn hối hận, sao lúc đó anh không tặng em những gì em thích, anh luôn thiếu em một lời giải thích.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!