Thế mà con gái lại gọi Trần Vĩnh Hải trước rồi mới gọi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh rầu rĩ không vui đi khỏi nhà trẻ, có chút không nỡ mà đứng ở cổng rồi quay người lại nhìn.
Trần Vĩnh Hải đứng bên cạnh cô rồi nói: "Con gái cũng không có tiếc nuối thế, còn em lại là người không nỡ trước.”
Nguyễn Quỳnh Anh liếc anh một cái rồi mặc kệ anh.
"Đi thôi, đừng đứng đây." Trần Vĩnh Hải vươn tay ra định kéo cô.
Nguyễn Quỳnh Anh tránh sang một bên né khỏi cánh tay của anh.
Tay của Trần Vĩnh Hải dừng lại giữa không trung hai giây, sao đó anh bình tĩnh mà thu lại.
"Vừa sao lúc nãy anh lại thừa nhận chúng ta là một nhà ba người, anh biết rất rõ..."
"Anh nói sai à?" Trần Vĩnh Hải ngắt lời cô.
Nguyễn Quỳnh Anh híp mắt hỏi: "Chẳng lẽ không có ư?"
"Đương nhiên là không có, quan hệ hôn nhân của chúng ta còn chưa kết thúc. Em vẫn là vợ của anh, chúng ta không phải là người một nhà thì là cái gì."
Trần Vĩnh Hải cắm tay vào túi quần rồi nói tiếp: "Còn nữa, nếu lúc nãy anh không thừa nhận thì cô giáo kia sẽ nghĩ như thế nào. Có thể sẽ cho rằng tình cảm của chúng ta đã đổ vỡ, từ đó sẽ ảnh hưởng tới con cái. Sau đó họ sẽ xem Vũ Tinh như một đứa bé đặc biệt để chăm sóc?"
Nguyễn Quỳnh Anh không nói chuyện.
Nhưng cô không thể không thừa nhận rằng Trần Vĩnh Hải nói đúng.
Nếu như sau khi giáo viên chủ nhiệm nói xong câu 'một nhà ba người thật hạnh phúc' cô lại cất tiếng bác bỏ.
Chắc chắn là giáo viên chủ nhiệm sẽ cho rằng bọn họ cãi nhau, hoặc tình cảm có rạn nứt, từ đó sẽ đối xử đặc biệt với Vũ Tinh. Hơn nữa loại đối xử đặc biệt này sẽ khiến cho những đứa bé khác cảm thấy bất công, sinh ra đố kỳ. Từ đó bọn nhỏ sẽ cô lập Vũ Tinh, điều này cũng không tốt cho sự trưởng thành của cô bé.
"Thật ra anh có thể không xuất hiện." Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Thế thì giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ không nói câu nói kia. Cô ấy chỉ nghĩ rằng bố của con bé đang đi làm, không có thời gian đưa con bé đi học mà thôi."
"Thế nhưng nếu làm thế là lừa mình dối người. Đưa con tới trường không chỉ là ý muốn của anh mà còn là ý muốn của Vũ Tinh nữa. Hơn nữa anh muốn cho con bé một mối quan hệ gia đình hoàn chỉnh." Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh rồi nói.
Ánh mắt của anh rất ngay thẳng, cô có thể hiểu rõ ý của anh ngay lập tức.
Anh đang muốn trở thành vợ chồng chân chính với cô, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận thấy điều này thì đột nhiên trái tim cô giật nảy lên, khiến cho cô có chút hoảng hốt.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay, đè lại cảm xúc sợ hãi trong lòng mình rồi nói với vẻ mặt không chút thay đổi: "Anh là bố của Vũ Tinh, tôi không có cách nào tước đoạt đi thân phận bố của anh. Nhưng tôi nghĩ không cần thiết phải tạo ra một gia đình hoàn chỉnh. Bởi vì đối với tôi mà nói, anh chỉ là bố của con bé chứ không phải là chồng của tôi."
Cô nói xong thì đi về phía xe của mình.
Trần Vĩnh Hải đuổi theo: "Thế nhưng Vũ Tinh cần một gia đình hoàn chỉnh, đừng nói với anh rằng Trần Cận Phong có thể. Giữa em và Trần Cận Phong hoàn toàn chẳng có gì cả, anh ta đã nói cho anh biết hết rồi. Bởi vì Vũ Tinh cần một người bố cho nên anh ta mới làm bố của Vũ Tinh năm năm."
"Cận Phong nói cho anh biết ư?" Bỗng nhiên Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước: "Nói cho anh lúc nào?"
"Tối hôm qua." Trần Vĩnh Hải rũ mắt xuống: "Tối hôm qua anh nhận được điện thoại của anh ta. Anh ta đã nói cho anh biết mọi chuyện em trải qua trong năm năm ở nước ngoài rồi."
Những chuyện đó khiến cho anh rất rung động, nhưng nhiều hơn là cảm thấy đau lòng.
Anh rất khó tưởng tượng một người được nuông chiều mà lớn như cô, đến cùng là sao lại quyết tâm học tập mọi thứ, để cho mình trở nên mạnh mẽ.
"Cận Phong đã nói những chuyện tôi trải qua ở nước ngoài cho anh biết ư?" Nguyễn Quỳnh Anh trừng to mắt, cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Sao Trần Cận Phong có thể làm như thế chứ!
"Ừ." Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt lại: "Vì sao anh ấy lại nói những thứ này cho anh biết?"
"Không biết, tối qua đột nhiên anh ta gọi điện thoại nói với anh những chuyện này. Còn nói..."Trần Vĩnh Hải nhìn thẳng vào mắt của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi: "Còn nói cái gì?"
"Còn nói thật ra em vẫn chưa quên được anh, thật ra em vẫn yêu anh. Chỉ là sự yêu thương đó bị anh ta dùng ám chỉ tinh thần ngăn chặn." Trần Vĩnh Hải nói, khóe miệng anh nhếch lên, nhìn có vẻ rất thích thú.
Nguyễn Quỳnh Anh lại vô cùng tức giận, cô nắm chặt tay lại rồi nói: "Buồn cười thật đấy, cái gì gọi là tôi vẫn yêu anh chứ. Nếu như tôi thật sự yêu anh thì tôi đã nói anh ấy cởi bỏ ám chỉ tinh thần giúp tôi từ lâu rồi. Nhưng tôi không làm thế, cũng đã nói rõ, trừ việc tôi chịu ảnh hưởng của ám chỉ tinh thần ra thì cũng không có lý do yêu anh."
"Không sao." Trần Vĩnh Hải cũng không cảm thấy đau buồn khi nghe những lời cô nói, anh đút tay vào túi quần rồi mỉm cười: "Trần Cận Phong đã đi rồi, anh sẽ theo đuổi em thêm một lần nữa. Chín năm trước, anh có thể khiến cho em yêu anh thì bây giờ cũng có thể. Quỳnh Anh, em trốn không thoát đâu."
Ánh mắt nóng rực của anh khiến cho nhịp tim của Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng tăng cao, cô luôn cảm giác anh đã nhìn thấu mình.
Loại cảm giác này khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh rất không thoải mái, cô cắn môi rồi quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt của anh.
"Theo đuổi tôi một lần nữa ư? Thế cũng phải xem tôi có cho anh cơ hội không. Hơn nữa ân oán giữa tôi và anh còn chưa giải quyết đâu. Lại còn nói theo đuổi tôi, anh không có tự hiểu lấy mình à?" Nguyễn Quỳnh Anh nói với giọng điệu mỉa mai.
Trần Vĩnh Hải cười khẽ một cái rồi nói: "Anh đã từng nói, cho dù em muốn gì anh cũng sẽ đền bù cho em. Lúc trước là do anh sai, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc anh theo đuổi em."
"Thế nhưng tôi cũng không hề cho anh cơ hội theo đuổi."
Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay trước ngực, cô dùng ánh mắt bắt bẻ mà đánh giá Trần Vĩnh Hải từ trên xuống dưới một lượt: "Năm xưa Bảo Ngọc đã khuyên tôi, cô ấy nói rằng có một số tổn thương đã có lần một thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Cô ấy nói đúng rồi, bây giờ anh luôn miệng nói muốn theo đuổi tôi, lỡ đâu sau này lại xảy ra chuyện gì thì anh vẫn sẽ nghi ngờ tôi như cũ mà thôi."
"Không đâu!" Trần Vĩnh Hải nhíu mày rồi giải thích cho mình: "Năm xưa là do anh không đúng, nhưng từ giờ về sau anh sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng em."
"Tin tưởng ư?" Giống như là Nguyễn Quỳnh Anh nghe được câu chuyện cười nào đó vậy, cô ngẩng đầu cười lên rồi nói: "Đừng nói như thế, cái gọi là tin tưởng là thứ rẻ nhất. Năm đó anh đã không tin tưởng tôi một chút nào, cũng chứng minh rằng trong lòng anh, tôi không đáng được tin tưởng. Bây giờ cũng chỉ mới trôi qua năm năm mà thôi, anh nói anh tin tôi, tôi chẳng thể tin được lời anh nói. Huống chi..."
"Cái gì?" Trần Vĩnh Hải chớp mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh nhếch miệng lên: "Tôi còn đang rất ghét sự tồn tại của Tô Hồng Yên đây. Vẫn là câu nói kia, nếu như anh tống Tô Hồng Yên vào tù thì có lẽ tôi sẽ tin tưởng anh một chút. Nhưng đã lâu như thế rồi anh vẫn không có hành động gì, cũng nói rõ vị trí của Tô Hồng Yên trong lòng anh cao hơn tôi rất nhiều. Cho nên anh nói muốn theo đuổi tôi, thật ra là đang lừa tôi đúng không."
"Không phải thế." Trần Vĩnh Hải nhíu mày: "Anh đang điều tra mọi chuyện liên quan đến Tô Hồng Yên, chỉ là thời gian đã quá lâu nên hơi phức tạp."
"Ai mà biết anh có nói thật không chứ. Sau năm năm trôi qua thì con người của tôi đã không nhìn quá trình nữa rồi. Tôi của bây giờ chỉ nhìn nhận kết quả mà thôi. Một ngày anh vẫn chưa tống Tô Hồng Yên vào tù thì một ngày tôi vẫn không cho anh cơ hội. Anh cứ xem đó mà làm."
Nguyễn Quỳnh Anh nói xong rồi nở một nụ cười châm chọc, sau đó mở cửa lên xe.