Trần Vĩnh Hải nhắm nghiền đôi mắt, sự hoảng loạn và tự trách khiến việc hô hấp trở nên khó khăn.
Chính anh đã đánh mất cô.
Chính cô tự mình cắt đứt tình cảm với anh.
Bây giờ cô không còn yêu anh nữa, Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn đã từ bỏ anh...
“Chủ tịch Vĩnh Hải, sao anh không nói gì cả vậy?” Trần Cận Phong ung dung nhướng mày, giọng điệu giễu cợt: “Trúng tim đen rồi đúng không?”
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, trong đáy mắt tràn ra một trận cuồng phong: “Trần Cận Phong, sao anh lại giúp cô ấy!”
“Tại sao tôi không được giúp cô ấy?” Trần Cận Phong phản bác: “Chưa cần nói đến đây là sự lựa chọn của chính Nguyễn Quỳnh Anh, mà ngay cả khi cô ấy không nói, tôi cũng sẽ ép cô ấy làm vậy. Cô ấy vì anh mà bị tổn thương nặng nề cả thể xác lẫn tinh thần. Lẽ nào anh còn muốn cô ấy yêu anh và sống trong đau khổ cả đời sao?”
Trần Vĩnh Hải đờ đẫn, một lúc sau, môi mỏng mới mấp máy: “Năm năm qua, các người đã đi đâu?”
Anh chủ động chuyển chủ đề.
Trần Cận Phong thở dài: “Cái này không cần thiết nói cho anh biết, anh biết rồi cũng có ích gì?”
Anh ta không trả lời, Trần Vĩnh Hải rất cáu kỉnh, anh rất muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn dằn lòng xuống.
“Anh không nói thì tôi tự điều tra!” Nói xong, Trần Vĩnh Hải cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Bảo Quốc ôm xấp tài liệu bước vào: “Chủ tịch Vĩnh Hải, đây là toàn bộ thông tin quá khứ của cô Tô Hồng Yên mà anh nhờ tôi điều tra.”
“Để đó đi.” Trần Vĩnh Hải xoa xoa ấn đường.
Bảo Quốc đặt tài liệu lên bàn, rồi đứng im bất động.
Trần Cận Phong hơi nhướng mắt nhìn anh ta: “Còn chuyện gì không?”
“Chủ tịch Vĩnh Hải, cô Tô Hồng Yên, cô ấy...” Hình như có chút lo lắng nên Bảo Quốc ngập ngừng.
Trần Vĩnh Hải cau mày: “Cô ấy làm sao?”
Ánh mắt của Bảo Quốc rơi trên xấp tài liệu: “Cô Tô Hồng Yên đã từng phẫu thuật thẩm mỹ!”
“Cái gì?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt: “Phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Vâng.” Bảo Quốc gật đầu.
Trần Vĩnh Hải ngồi thẳng người, cầm lấy tài liệu trên bàn và mở nó ra.
Từ khi Nguyễn Quỳnh Anh đề nghị anh đưa Tô Hồng Yên vào tù, anh trở về liền bắt đầu sai Bảo Quốc đi điều tra Tô Hồng Yên.
Đối với Tô Hồng Yên, tuy rằng là thanh mai trúc mã nhưng lúc nhỏ họ chưa từng gặp nhau, nhà họ Trần và nhà họ Tô có quan hệ rất tốt, nhưng mỗi khi hai gia đình có tiệc tùng, Tô Hồng Yên đều không tham dự. Sự hiểu biết của anh về quá khứ của Tô Hồng Yên có thể nói là số không.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Hồng Yên là chín năm trước, sau khi anh bị tấn công, ngay lúc nhìn thấy cô ta, anh đã rất sốc vì cô ta quá giống Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng bây giờ Bảo Quốc nói rằng cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ…
Thoáng chốc, một ý nghĩ quái đản nào đó chợt lóe lên trong đầu, Trần Vĩnh Hải cắn môi, kiểm tra từng trang tài liệu trên tay.
Bản tài liệu này có tất cả thông tin chi tiết về Tô Hồng Yên từ nhỏ đến lớn, đương nhiên trên đó còn có ảnh của Tô Hồng Yên từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Trần Vĩnh Hải nhìn lướt qua những bức ảnh của Tô Hồng Yên khi cô ta còn nhỏ, mặc dù Tô Hồng Yên khi còn nhỏ trông rất đáng yêu, nhưng không có nét nào giống với bây giờ.
Khi lật qua những trang sau, anh nhìn thấy những bức ảnh của Tô Hồng Yên năm hai mươi tuổi, lông mày anh đã cau lại rất sâu: “Đây là cô ấy?”
Tô Hồng Yên năm hai mươi tuổi, trông cũng thanh tú nhưng không đến nỗi xinh đẹp. So với cô ta bây giờ thì quả thật là hai khuôn mặt.
“Vâng, đây là cô Tô Hồng Yên.” Bảo Quốc gật đầu.
Nói thật lòng, khi anh cầm trên tay kết quả điều tra này, anh đã bị dọa mất hồn.
“Sao lại như thế này!” Trần Vĩnh Hải sửng sốt.
“Cô Tô Hồng Yên trong tài liệu này là cô Tô Hồng Yên thật, bây giờ là cô Tô Hồng Yên...”
Bảo Quốc trộm nhìn sắc mặt của Trần Vĩnh Hải, rồi nói tiếp: “Cô Tô Hồng Yên phẫu thuật thẩm mỹ cho trông giống cô Quỳnh Anh. Thời gian cuộc phẫu thuật đúng vào thời điểm anh đang hẹn hò với cô Quỳnh Anh. Vì vậy tôi cũng đã dành rất nhiều công sức để tìm ra tên bệnh viện thẩm mỹ lúc đó.”
“Nói!” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng phun ra một chữ, bản tài liệu trong tay bị anh vò cho nhăn nhúm.
Bảo Quốc nuốt nước bọt: “Cô Tô Hồng Yên phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc. Tôi đến tìm gặp vị bác sĩ phụ trách việc phẫu thuật, vị bác sỹ đó đã nói rằng cô Tô Hồng Yên cầm theo một bức ảnh đến gặp ông ta và nhờ ông ta phẫu thuật cho cô ấy giống như vậy. Người trên bức ảnh đó chính là cô Quỳnh Anh.”
“Cho nên Khánh Minh cũng biết việc phẫu thuật thẩm mỹ này của cô ấy?” Trần Cận Phong liếc mắt, một tia u ám xẹt qua mắt anh.
Khánh Minh cũng là thanh mai trúc mã của Tô Hồng Yên, hai người đã gặp nhau từ khi còn nhỏ. Thời trung học, Khánh Minh thường nói về Tô Hồng Yên trước mặt anh.
Cho nên Khánh Minh chắc chắn biết diện mạo Tô Hồng Yên trước kia như thế nào!
Nhưng Khánh Minh lại không nói cho anh biết!
Bảo Quốc gật đầu: “Anh Khánh Minh quả thật biết chuyện này, bởi vì bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó cũng có cổ phần của anh ấy, chính anh ấy đã sắp xếp cho cô Tô Hồng Yên đến đó.”
“Tại sao cậu ta lại làm điều này?” Trần Vĩnh Hải đập tay xuống bàn, giọng nói gắt gỏng.
Anh không quan tâm đến việc phẫu thuật thẩm mỹ của Tô Hồng Yên, cũng không quan tâm đến Khánh Minh giúp cô ta làm việc đó.
Điều anh quan tâm là tại sao Tô Hồng Yên phải đổi mặt cho giống Nguyễn Quỳnh Anh. Về phần Khánh Minh, cho dù lúc đó anh bỏ nhà ra đi, nhưng vẫn liên lạc với Khánh Minh, Khánh Minh biết rõ anh và Nguyễn Quỳnh Anh đang yêu nhau.
Nhưng Khánh Minh lại giúp Tô Hồng Yên phẫu thuật cho giống Nguyễn Quỳnh Anh, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Bảo Quốc cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt tức giận của Trần Vĩnh Hải: “Anh Khánh Minh làm vậy chắc cũng vì muốn giúp cô Hồng Yên hoàn thành tâm nguyện. Dù sao anh Khánh Minh cũng có tình cảm với cô Tô Hồng Yên.”
“Hoàn thành tâm nguyện? Sao cậu ta lại làm vậy?” Trần Vĩnh Hải hét lên.
Giúp cô ta mang diện mạo của Nguyễn Quỳnh Anh?
Bảo Quốc co rụt cổ lại, nhìn Trần Cận Phong với ánh mắt kỳ quái: “Chủ tịch Vĩnh Hải, sau nhiều năm như vậy, anh không biết người cô Tô Hồng Yên yêu là anh sao? Cô ấy muốn phẫu thuật giống khuôn mặt cô Quỳnh Anh, để làm anh động lòng. Sau khi anh Khánh Minh biết điều đó, thì đã tác thành cho cô ấy.”
“Cậu nói gì cơ? Tô Hồng Yên đối với tôi...” Trần Vĩnh Hải giật mình, lửa giận vì thế mà vụt tắt.
Bảo Quốc gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, cô Tô Hồng Yên vẫn luôn yêu anh. Tất cả chúng tôi đều có thể nhìn ra được chỉ có một mình anh...”
Những lời phía sau, anh ta không nói, nhưng Trần Vĩnh Hải cũng hiểu được.
Vì hiểu ra được nên trong lòng anh cả trăm cái cảm xúc đan xen, chồng chất lên nhau.
Năm năm trước, anh nghi ngờ Tô Hồng Yên có thứ tình cảm đó với anh, nhưng sau đó anh lại phủ nhận, bởi vì trước nay Tô Hồng Yên chưa từng biểu lộ tình cảm với anh.
Nhưng bây giờ Bảo Quốc lại nói, tất cả mọi người đều nhìn ra tâm ý của Tô Hồng Yên, duy chỉ có anh là không nhận ra.
Chẳng trách Nguyễn Quỳnh Anh từng nói tim anh mù mắt cũng mù luôn, ai cũng có thể nhìn ra rõ ràng, nhưng anh lại không nhìn thấy gì.
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, và khi anh mở mắt ra, trong đôi mắt anh là một màu ảm đạm lạnh lẽo.
Anh đặt những tài liệu trong tay vào máy hủy tài liệu rồi trân trần nhìn chúng bị nghiền thành từng mảnh vụn.
“Ngoài những thứ này ra, cậu còn điều tra được gì nữa không?” Trần Vĩnh Hải đem đổ đống rác vụn, lạnh lùng hỏi.
Bảo Quốc ánh mắt lóe lên, mí mắt rũ xuống: “Đã hết rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!