Tô Hồng Yên nhíu mày: “Cô cười cái gì?”
Tiếng cười của Nguyễn Quỳnh Anh ngừng lại, cô thở dài: ““Không có gì, chẳng qua là tôi cảm thấy rất đơn giản, muốn không yêu một người, tìm một bác sĩ tâm lý để thôi miên, tôi chính là dùng cái biện pháp này cứng rắn loại bỏ anh ta ra khỏi tâm trí mình.”
“Cô lại...” Tô Hồng Yên kinh hãi nhìn cô, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: “Lại để Trần Cận Phong làm chuyện này?”
“Có vấn đề gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mi không tán thành.
Tô Hồng Yên mím môi không nói lời nào.
Tất nhiên, đây không phải là một vấn đề, chẳng qua là làm cho không người ta không thể nào không giật mình.
Không có gì lạ khi sau năm năm vắng bóng, tính cách của người phụ nữ này đã thay đổi quá nhiều.
Tuy nhiên, Nguyễn Quỳnh Anh, người rất yêu Trần Vĩnh Hải, lại sử dụng cách này, không thể chờ đợi để từ bỏ tình cảm của mình với Trần Vĩnh Hải, có thể thấy hận ý của Nguyễn Quỳnh Anh đối với Trần Vĩnh Hải nặng bao sâu.
Thấy Tô Hồng Yên không nói chuyện, cô liền mất kiên nhẫn: “Cô Hồng Yên không có chuyện gì nữa thì tôi về trước.”
“Chờ đã, tôi có một câu hỏi khác.” Tô Hồng Yên ngăn cô lại.
Nguyễn Quỳnh Anh không vui nhắm mắt lại: “Xin nói, tôi rất vội.”
“Nếu cô đã không yêu Trần Vĩnh Hải, cô còn quay lại làm gì? Nếu Trần Vĩnh Hải nghĩ rằng cô đã chết, tại sao cô lại xuất hiện trước mặt anh ấy.”
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt, chỉ thấy buồn cười: “Tại sao tôi không thể trở về, Hà Nội là nhà của cô sao? Đừng nói là Tập đoàn Nguyễn Thị còn ở đây, mà cho dù Tập đoàn Nguyễn Thị không có ở đây, tôi cũng sẽ quay lại, tôi trở lại lần này, chính là báo thù!”
“Báo thù?” Tô Hồng Yên giật mình.
Nguyễn Quỳnh Anh dựng lên mái tóc ngắn của cô: “Đúng vậy, báo thù. Bây giờ tôi đã quét sạch hai kẻ thù. Tiếp theo, đến lượt Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên cô. Vì vậy cô hãy chuẩn bị tâm lý đi. Năm đó cô làm gì đối với tôi, tôi sẽ không để yên như vậy, sẽ trả thù lại từng món hết thảy cho các người.”
Nói xong, cô bế Trần Vũ Tinh lên, hất vai Tô Hồng Yên ra rồi sải bước về phía ven đường.
Tô Hồng Yên bị Nguyễn Quỳnh Anh đụng một cái không chuẩn bị trước, lảo đảo dưới chân suýt ngã.
May mắn thay, cô ta đã tay giữ được cạnh tường kịp thời để không bị rơi xuống đất.
Sau khi ổn định lại bộ dáng, Tô Hồng Yên hét lên sau lưng mẹ con Nguyễn Quỳnh Anh đầy khinh thường: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô không thể nào báo thù. Năm năm trước, đến tôi cô cũng không thể làm gì được, vậy thì bây giờ đừng nói đến việc trả thù Trần Vĩnh Hải, cô nghĩ cô có bản lĩnh đó sao?”
“Có bản lĩnh hay không, cô chống mắt chờ xem.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp mà không thèm nhìn lại, giọng nói lạnh lùng.
Tô Hồng Yên cong môi giễu cợt: “Được, tôi chờ xem!”
Cô muốn xem Nguyễn Quỳnh Anh muốn trả thù cô như thế nào.
Cho dù trả thù như thế nào, cô ta cũng không cho là rằng Nguyễn Quỳnh Anh có thể đấu thắng cô ta, năm năm trước cô ta có thể khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh sống không bằng chết, năm năm sau, cô ta vẫn có thể.
Ngược lại, đó là Nguyễn Quỳnh Anh, cô chỉ biết rằng cô ta đã làm một vài điều nhằm vào Tập đoàn Nguyễn thị, mà cô lại không biết rằng vào năm năm trước không phải Trần Vĩnh Hải đã cho người vứt Nguyễn Quỳnh Anh xuống sông, mà chính là cô ta.
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Yên khóe miệng phác ra nụ cười tự mãn, sau đó lại khép nép lại, trong mắt tràn đầy tính toán.
“Đứa nhỏ kia...” Tô Hồng Yên nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù cô ta không sợ Nguyễn Quỳnh Anh trả thù, nhưng cô ta vẫn phải để ý đến con gái của Nguyễn Quỳnh Anh. Năm năm trước, Trần Vĩnh Hải không biết từ nơi nào biết được tất cả sự thật, mặc dù không biết cô ta đã làm qua cái gì. Những sự thật đó đã khiến Trần Vĩnh Hải phải hối hận vì tất cả những điều sai trái mà mình đã làm với Nguyễn Quỳnh Anh .
Thậm chí, anh còn đặc biệt tìm ra một bậc thầy về trí nhớ để khôi phục những ký ức đã bị cô ta phong ấn, về những ký ức đẹp nhất khi anh hẹn hò với Nguyễn Quỳnh Anh. Trần Vĩnh Hải, anh đã nhớ tất cả mọi thứ, không còn bị ảnh hưởng bởi những ám thị của cô ta nữa. Với tình cảm của anh ấy dành cho Nguyễn Quỳnh Anh, anh ấy nhất định một lần nữa sẽ đoạt lại Nguyễn Quỳnh Anh .
Nếu anh biết Nguyễn Quỳnh Anh lại sinh một cô con gái cho anh, e rằng anh càng khẩn trương muốn hòa giải với Nguyễn Quỳnh Anh hơn, kết quả như vậy, chỉ nghĩ tới thôi cô ta cũng không thể chấp nhận được, cho nên để có thể che giấu thân phận thật sự của đứa nhỏ. Chỉ có một cách, đó là làm cho đứa nhỏ biến mất hoàn toàn!
Nghĩ đến đó, Tô Hồng Yên nguy hiểm nheo mắt lại, đi về phía xe của mình.
Ở phía bên kia, trong một chiếc taxi.
Trần Vũ Tinh không ngừng chu cái miệng nhỏ nhắn, cô bé có vẻ muốn khóc.
Nguyễn Quỳnh Anh lòng yêu thương không dứt vội vàng dỗ dành: “Sao vậy con?”
“Mẹ...” Đứa nhỏ khóc thét lên.
Nguyễn Quỳnh Anh lấy khăn giấy trong túi ra lau khóe mắt: “Chuyện gì vậy, nói cho mẹ biết.”
“Oa...” Cô bé trực tiếp khóc và nhào vào vòng tay của Nguyễn Quỳnh Anh!”Mẹ, con không phải là con gái của bố. Là của chú Trần, đúng không?”
Đôi tay ôm con gái của Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ.
Trần Vũ Tinh nức nở: “Con đều nghe hiểu, mẹ cùng dì đó nói, con không phải là con gái của ba, mà là của chú Trần….”
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài.
Từ lâu cô biết con gái mình thông minh, rất lâu, nói chuyện cũng không có tránh con gái.
Không ngờ cô con gái quá thông minh, chưa đầy năm tuổi đã có thể hiểu được bố ruột của mình là ai.
“Xin lỗi con, mẹ không cố ý muốn giấu con.” Nguyễn Quỳnh Anh hôn lên trán con gái.
Trần Vũ Tinh sụt sịt: “Mẹ, sao bố lại là chú Trần?”
“Bởi vì mẹ cùng chú ấy đã từng ở chung một chỗ, cho nên mới có một cục cưng như con.” Nguyễn Quỳnh Anh ngoài mặt đáp lại một cách đáng yêu, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh đạm.
Trần Vũ Tinh ngước nhìn cô: “Vậy tại sao bây giờ mẹ lại để Vũ Tinh gọi bố hiện tại là bố?”
“Bởi vì bố hiện tại đối với mẹ có ân, hơn nữa Vũ Tinh cần phải đăng kí hộ khẩu, nên bố hiện tại được Vũ Tinh gọi là bố.” Nguyễn Quỳnh Anh giải thích ngắn gọn.
Trần Vũ Tinh gật đầu như đã hiểu: “Nhưng mẹ à, con thích chú Trần, chú Trần là bố của con, sau này chúng ta có thể ở bên nhau được không?”
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi: “Không thể!”
Dù câu trả lời này có hơi phũ phàng với đứa con gái đang khao khát bố ruột của mình, nhưng cô không muốn lừa dối con gái mình.
Trần Vũ Tinh thực sự tức giận: “Tại sao? Giáo viên ở trường mẫu giáo thường nói rằng mẹ, bố và con là một gia đình và phải ở bên nhau mãi mãi. Chú Trần là bố của con, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
Nguyễn Quỳnh Anh im lặng một lúc, sau đó vỗ nhẹ vào lưng con gái và đáp: “Bởi vì bố và chú Trần đã xảy ra quá nhiều chuyện nên chúng ta không thể ở bên nhau, xin lỗi con.”
Trần Vũ Tinh cúi đầu: “Mẹ, sau này con có thể gặp chú Trần không?”
Nguyễn Quỳnh Anh muốn trả lời không, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cô đột nhiên không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!