Trước sự chất vấn gay gắt của Nguyễn Quỳnh Anh, Khương Hạo Kỳ giơ hai tay tay lên, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, nhưng anh không dám nhìn cô: “Chị ơi, chuyện này chị đừng có hỏi, đối với chị cũng không có chỗ nào tốt, bất quá em có thể nói với chị biết bố không phải bị Trần Vĩnh Hải giết, nhưng quả thật cái chết của bố cùng anh ta có liên quan.”
“Cái gì gọi là bố không phải bị Trần Vĩnh Hải giết, nhưng quả thật cái chết của bố cùng anh ta có liên quan?” Anh cứ như vậy che che giấu giấu, chính là dáng vẻ không chịu nói rõ ràng, Nguyễn Quỳnh Anh vừa tức vừa gấp, liền trực tiếp bắt lấy cổ áo anh: “Nếu em không chịu thành thật nói, có tin chị đánh chết em hay không.”
Khương Hạo Kỳ cười khổ: “Trần Cận Phong chăm sóc chị như thế nào để chị lại trở nên bạo lực như vậy?”
“Đừng nói nhảm nữa, nói cho chị biết, vừa rồi em nói vậy là có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh đá cậu một cước.
Cường độ không lớn, nhưng cũng khiến Khương Hạo Kỳ có chút đau đớn.
Cậu cúi xuống xoa xoa bắp chân: “Chị à, em đã nói rất rõ ràng rồi, đó là, bố không phải bị Trần Vĩnh Hải giết, chẳng qua là cùng anh ấy có liên quan mà thôi.”
Không phải Trần Vĩnh Hải đã giết bố, nhưng lại có liên quan đến Trần Vĩnh Hải...
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt: “Chẳng lẽ là người đàn ông đeo mặt nạ?”
Sau khi cô cùng Húc Thanh nhận lại nhau , cô đã kể cho cậu tất cả chuyện của mình ở Hà Nội, anh cũng biết người đàn ông đeo mặt nạ, thậm chí còn giúp điều tra người đàn ông đeo mặt nạ là ai, nhưng rốt cuộc chưa bao giờ có thu hoạch bất cứ thông tin gì.
Ngay cả Nhà họ An cũng không tìm thấy nhiều thông tin về những người đàn ông đeo mặt nạ.
Điều duy nhất cô biết bây giờ là người đàn ông đeo mặt nạ có liên quan đến bố của Trần Vĩnh Hải là Cận Tây Minh, trong quá trình điều tra, cô phát hiện ra rằng người đàn ông đeo mặt nạ và Cận Tây Minh đã gặp riêng, còn những gì họ nói khi gặp nhau thì không rõ.
“Không, không phải.” Khương Hạo Kỳ xua tay lần nữa: “Không liên quan gì đến người đeo mặt nạ.”
“Vậy thì mau nói cho chị biết, đó là ai?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày.
Không phải người đàn ông mang mặt nạ, chẳng lẽ còn có những kẻ thù khác?
Khương Hạo Kỳ thở dài: “Chị ơi, chị đừng hỏi không được sao?”
“Không được!” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng từ chối: “Chị nhất định phải biết rõ, thân là con gái, nhưng cả cả bố mình bị ai giết cũng không biết, chị còn gọi là con gái sao?”
“Nhưng nếu biết thì làm được gì?” Khương Hạo Kỳ thở dài.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, kiên quyết nói: “Đương nhiên là báo thù. Hiện tại chị còn sống, một là vì Nam Tinh, hai là vì báo thù. Ngoài hai mục đích này, chị không tìm được lý do để sống. Nếu em không chịu nói cho chị biết em đang giấu chị chuyện gì, thì chị sẽ tự mình kiểm tra, dù trả mọi giá chị cũng phải biết ra chân tướng chuyện này!”
Sau đó, cô lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Sau hai bước, Khương Hạo Kỳ kéo tay cô lại: “Chờ đã.”
Nguyễn Quỳnh Anh đứng lại, nhưng không quay đầu.
“Chị ơi, em nói cho chị vẫn không được sao!” Khương Hạo Kỳ chịu thua, giọng nói nhẹ nhàng hơn.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lại cậu: “Em nên làm chuyện này từ sớm, nói đi, rốt cuộc em đang giấu chị chuyện gì?”
"Thật ra thì cũng không có gì, cũng không phải em muốn gạt chị, là bố không để cho em nói với chị,Trần Vĩnh Hải đúng là đã vào phòng bố trước khi bố mất. Những gì Lê Diệu Ngọc nhìn thấy là sự thật. Nhưng Trần Vĩnh Hải đã không làm gì bố cả.”
Khương Hạo Kỳ ra khỏi thang máy, dựa vào tường, chậm rãi nói: “Đêm đó, chị bị đưa đến bệnh viện cấp cứu. Em đã đấm Trần Vĩnh Hải, nói với anh ấy rằng lý do thực sự khiến chị chia tay với anh ấy. Anh ấy mặc dù không tin, nhưng vẫn quay về tra xét một lần, kết quả liền đoán được, không phải như em nói, sau đó…”
“Sau đó anh ta đến bệnh viện liền gặp bố?” Nguyễn Quỳnh Anh suy đoán hỏi.
Khương Hạo Kỳ ậm ừ và gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy nghĩ rằng hai chị em chúng ta liên thủ lừa gạt. Anh ấy đã liên lạc với em, hỏi liệu trái tim của bố có phù hợp với chị không. Em lúc ấy không có suy nghĩ nhiều như vậy, vì vậy em liền thành thật trả lời. Sau đó anh ấy nói anh ấy biết rồi, em hỏi anh ấy muốn làm gì. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn chị sống với cuộc sống của những người thân yêu của chị.”
Anh nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh run lên, trong mắt bắn ra hận ý sâu sắc.
Sống với cuộc sống của những người thân yêu của cô!
Những lời này, cô đã từ trong miệng Trần Vĩnh Hải, nghe không dưới ba lần.
“Vì vậy, anh ta đã lên kế hoạch giết bố để ghép tim cho chị, vì chỉ có cách này chị mới có thể sống với cuộc đời của bố!” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay.
Khương Hạo Kỳ thở dài một hơi: “Đúng vậy, sau khi hiểu rõ anh ấy định làm gì, em liền vội vàng đến bệnh viện, đến bệnh viện thì anh ấy đã đi rồi, mặt nạ dưỡng khí của ba cũng được tháo ra. Em tưởng anh ấy tháo xuống, chuẩn bị gọi cảnh sát nhưng bố đã ngăn lại.”
Nói đến đây, mắt cậu đỏ hoe và có những giọt nước mắt mờ nhạt lóe lên: “Bố nói với em rằng Trần Vĩnh Hải không làm gì ông ấy cả, chẳng qua là đem tình huống của tập đoàn Nguyễn Thị và chị nói qua, ông ấy biết chị sẽ vì tập đoàn Nguyễn thị mà giao cho anh ấy, trong lòng ông rất áy náy, lại biết chị đang gặp nguy hiểm có thể chết một sớm một chiều, liền tự mình tháo mặt nạ dưỡng khí, sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh hung hăng trợn mắt nhìn cậu .
Khương Hạo Kỳ rụt cổ lại: “Sau đó, bố yêu cầu em sắp xếp một ca ghép tim cho chị ngay lập tức sau khi ông ấy qua đời, và bố cũng yêu cầu em không nói cho chị biết lý do thực sự cái chết của ông ấy, vì sợ rằng chị có thể cảm thấy tội lỗi, vì dẫu sao ba vốn dĩ là có thể sống tiếp…”
“Đúng vậy, dẫu sao bố vốn dĩ là có thể sống tiếp!” Như bị sốc, Nguyễn Quỳnh Anh loạng choạng lùi lại: “Là do chị, nếu như không phải là chị, bố cũng sẽ không tự sát, hết thảy tất cả đều là lỗi của chị.”
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, đập ngực mình.
Cô không nên yêu Trần Vĩnh Hải, không nên lừa gạt chính mình.
“Chị, chị đừng như vậy!” Khương Hạo Kỳ giữ chặt Nguyễn Quỳnh Anh: “Bố cùng em biết sau khi biết sự thật chị sẽ tự trách mình, nên mới không để cho em nói cho chị biết.”
Nguyễn Quỳnh Anh đau lòng nhắm mắt lại: “Nhưng là mấy người lừa gạt chị, cũng không phải chị mong muốn như vậy!”
"Em biết, nhưng tình trạng thân thể lúc đó của chị, không lừa chị sao được, dù sao chuyện cũng đã qua năm năm, bây giờ nói chị để chị có thể tiếp nhận.” Khương Hạo Kỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh chế nhạo: “Nhưng là em lúc đầu vẫn không định nói cho chị!”
"Em...” Khương Hạo Kỳ không nói nên lời mà sờ sờ mũi của anh: “Ừm, là lỗi của em, nhưng chị ơi, chị vẫn định tìm Trần Vĩnh Hải báo thù cho bố sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh liếc xéo cậu, nhưng không trả lời.
Cô luôn nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải đã giết bố mình, dẫu sao sau cùng thì chính Trần Vĩnh Hải đã thừa nhận.
Nhưng giờ đây, Húc Thanh nói với cô rằng bố không phải bị Trần Vĩnh Hải giết mà là tự sát, điều này khiến niềm tin vào sự trả thù của cô bỗng trở nên không còn kiên định.
Suy nghĩ, cô siết chặt một nắm đấm: “Thù giết bố, không cần phải báo, nhưng thù chị, chị vẫn phải báo!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!