“Không, vẫn đang quay. Trùng hợp là bộ phim của em vừa hay phải đến Hà Nội bấm máy, nên em qua đây sớm.” Khương Hạo Kỳ cười nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn con gái ngáp dài trong tay anh, liền bế đứa nhỏ qua: “Em sẽ ở Hà Nội bao lâu?”
“Khoảng hai tháng, vậy nên chị à, chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.” Khương Hạo Kỳ uống một hớp nước, có chút hứng thú trả lời.
Mặc dù hai chị em họ đã nhận nhau hai ba năm rồi, nhưng số ngày gặp nhau lại rất ít, tổng cộng mới gặp nhau có bảy hay tám lần.
“Phải, vậy thì tốt quá.” Tất nhiên Nguyễn Quỳnh Anh cũng rất vui khi được gặp em trai mình thường xuyên.
“Đúng rồi.” Nghĩ đến điều gì đó, Khương Hạo Kỳ đặt cốc nước xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Chị à, lúc em đến, nghe được tin tức là tên họ Trần đã giúp chị làm nhân chứng. Chị và anh ta…”
Chưa hết lời, Nguyễn Quỳnh Anh đã nhanh chóng nháy mắt với anh.
Khương Hạo Kỳ vội vàng nhìn vào đứa bé trong tay cô, nhìn thấy cô gái nhỏ đang mở to mắt nhìn mình: “Cậu, cái người họ Trần, cậu đang nói về bố cháu sao?”
“Không không.” Khương Hạo Kỳ vội xua tay.
Cô bé chớp mắt: “Vậy thì là chú Trần?”
“Chú Trần?” Khương Hạo Kỳ sửng sốt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ cái mông nhỏ của con gái: “Được rồi, con yêu, người lớn nói chuyện, con nít đừng xen vào, con đi xem TV đi, con heo hồng sắp phát sóng rồi.”
Nghe đến con heo hồng, sự chú ý của Trần Vũ Tinh hoàn toàn chuyển hướng, cô bé nhanh chóng leo xuống khỏi vòng tay của Nguyễn Quỳnh Anh và chạy vào phòng.
Khương Hạo Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Chị, Vũ Tinh đã gặp Trần Vĩnh Hải chưa?”
“Hôm về nước đã gặp rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh xoa lông mày và trả lời.
Khương Hạo Kỳ nuốt nước bọt và hỏi: “Trần Vĩnh Hải có biết rằng Vũ Tinh là...”
“Không biết.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu “Anh ta đã nghi ngờ, nhưng chị giấu được rồi. Chị nói với anh ta rằng Vũ Tinh là con gái của Trần Cận Phong, anh ta tạm tin rồi.”
“Nhưng cũng không giấu được lâu đâu.” Khương Hạo Kỳ gãi gãi mái tóc vàng của mình: “Vũ Tinh trông giống anh ta, sau này sẽ càng ngày càng giống. Anh ta sẽ lại nghi ngờ thôi.”
Nguyễn Quỳnh Anh im lặng.
Trên thực tế, cô đã nghĩ về vấn đề này.
Nhất là việc con gái lại thích Trần Vĩnh Hải đến vậy, càng khiến cô cảm thấy khủng hoảng hơn.
“Chị sẽ không để anh ta nhận ra Vũ Tinh là con gái anh ta. Vài tháng nữa, chị sẽ gửi Vũ Tinh ra nước ngoài cho ông bà ngoại chăm. Sau này chị cũng không định để Vũ Tinh về nước mà sẽ để con lớn lên ở nước ngoài.” Nguyễn Quỳnh Anh thở dài nói.
Khương Hạo Kỳ nghe vậy rất ngạc nhiên: “Chị, ý chị là, chị có dự định định cư ở nước ngoài trong tương lai sao? Còn Nguyễn Thị thì sao?”
“Chị dự định chuyển Nguyễn Thị ra nước ngoài, Hà Nội này, thật sự không có gì đáng để chị lưu luyến. Lần này về nước, em không phải không biết, chị chỉ quay lại để trả thù, bây giờ thù của mẹ đã được báo, tiếp theo sẽ tới lượt Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên, trả thù hai người này xong chị sẽ ra nước ngoài!” Nguyễn Quỳnh Anh cho mình một cốc nước.
Khương Hạo Kỳ mấp máy miệng mấy lần mới cẩn thận hỏi: “Chị ơi, chị thật sự cho rằng ba bị Trần Vĩnh Hải giết sao?”
“Không phải chị nghĩ, đây là sự thật, chính anh ta cũng đã thừa nhận!” Nói tới đây, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt có chút khó coi.
Khương Hạo Kỳ rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Nếu anh ấy vì muốn chọc giận chị mới cố ý thừa nhận, thật ra không phải anh ấy giết bố thì sao?”
“Sao em lại nói giúp anh ta?” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày.
Khương Hạo Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không, không, em không giúp anh ta, em chỉ nghĩ, nhỡ đâu không phải anh ta giết bố, không phải chị sẽ báo thù lầm người sao?”
“Không đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng mím môi: “Cho dù anh ta không giết bố, nhưng cũng suýt chút nữa giết chết chị, chỉ dựa vào điều này, chị cũng đã muốn trả thù anh ta.”
“...” Khương Hạo Kỳ giật giật khóe miệng, không có gì để nói.
Một lúc sau, anh ngập ngừng hỏi: “Chị, chị thật sự không định tha thứ cho anh ấy à?”
Nguyễn Quỳnh Anh im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Nếu chị còn yêu anh ta, có lẽ một ngày nào đó chị sẽ tha thứ, nhưng hiện tại chị không có chút tình cảm nào với anh ta, nên tất nhiên sẽ không tha thứ cho anh ta.”
Cô sẽ chỉ hận anh ta!
“Kỹ năng thôi miên của bác sĩ Cận Phong thực sự rất giỏi.” Khương Hạo Kỳ cảm khái: “Nếu chị nhờ anh ấy sớm hơn, chị đã không bị tổn thương đến vậy!
Mặc dù bị giam lỏng ở nhà họ Khương, nhưng ông nội biết người mà anh không thể buông xuống được chính là chị gái mình, nên ông vẫn thường xuyên gửi tin tức về chị gái cho anh.
Mỗi lần nghe tin chị mình lại vì Trần Vĩnh Hải mà bị tổn thương, anh ấy đều hận không thể chạy khỏi nhà họ Khương và đi giết Trần Vĩnh Hải.
Nhưng anh không thể làm được, ông nội sẽ không để anh đi, anh chỉ có thể để Trần Vĩnh Hải làm tổn thương chị gái mình mà không thể làm gì được.
“Chị không hối hận.” Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt về hướng trong phòng, cười nhẹ.
“Nếu không mang thai Vũ Tinh, bây giờ có lẽ chị sẽ hối hận tại sao không sớm bảo Trần Cận Phong giúp chị quên anh ta, nhưng sau khi có Vũ Tinh, chị không hối hận nữa.”
“Nhưng Vũ Tinh là chị mất hai đứa con mới đổi lại được. Cái giá phải trả quá cao.” Khương Hạo Kỳ đau lòng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ vai anh: “Tất cả đều đã qua rồi.”
“Nhưng em không thể vượt qua được. Em hối hận vì năm đó đã không đánh cho tên họ Trần đó một trận trong bệnh viện!” Khương Hạo Kỳ phẫn uất nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cười cười lắc đầu: “Lúc đó em mà đánh anh ta, chị sẽ chỉ càng bị hắn đối xử điên cuồng hơn.”
Nghe vậy, Khương Hạo Kỳ sững sờ, sau đó cúi đầu xuống: “Chị, thực xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy...”
“Vì vậy giờ chị thấy rất may mắn vì lúc đó em đã không đánh nhau với anh ta. Được rồi, đừng nghĩ nhiều, em đã ăn chưa?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Khương Hạo Kỳ gật đầu: “Vẫn chưa, nhưng lát nữa em có một cuộc hẹn, người đại diện đã giúp em hẹn gặp đạo diễn của một bộ phim khác.”
Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra xem giờ: “Em sắp phải qua đó rồi.”
Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt cốc nước xuống: “Vậy để chị tiễn em ra ngoài.”
“Được: “Khương Hạo Kỳ nắm lấy tay cô.
Tới cửa, anh buông tay cô ra, quay lưng về phía cô, không nhìn rõ vẻ mặt nói: “Chị, thù của bố, đừng báo nữa.”
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt: “Tại sao?”
Khương Hạo Kỳ quay đầu lại, nở một nụ cười mà cô không thể hiểu được: “Có lẽ đây là điều mà bố hy vọng. Được rồi, chị, em đi đây, gặp chị vào ngày mai.”
Anh quay đầu lại, giơ tay vẫy chào rồi bước ra thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, ánh mắt lập loè.
Tại sao Húc Thanh lại cố gắng phản đối việc cô trả thù cho bố?
Cái gì mà bố hy vọng?
Có điều gì ẩn đằng sau cái chết của bố mà cô không biết?