Trần Cận Phong hóa ra là anh trai nhỏ mà Ngô Bảo Ngọc đang tìm kiếm? “Chuyện này làm sao có thể?” Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt: “Nhưng không phải cậu nói anh trai nhỏ của ở cô nhi viện ở thành phố Hồ Chí Minh sao? Nhưng Cận Phong không phải...”
“Rất nhiều thông tin của anh ấy là giả.” Ngô Bảo Ngọc dựa vào giường nói.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt: “Là giả?”
"Tớ rất ngạc nhiên khi biết anh ấy là anh trai nhỏ của mình, tớ đã kiểm tra và phát hiện ra rằng anh ấy có rất nhiều giấy tờ tùy thân, không thể phân biệt được đâu là thật. Có lẽ nhiều trong số đó là giả.”
Những lời của Ngô Bảo Ngọc gần như làm mới lại kiến thức của Nguyễn Quỳnh Anh về Trần Cận Phong.
Cô luôn tin rằng Trần Cận Phong mà cô biết là Trần Cận Phong thật.
Nhưng bây giờ Ngô Bảo Ngọc nói rằng Trần Cận Phong mà cô biết chỉ là một trong những cái gọi là danh tính của Trần Cận Phong, và nó có thể là một danh tính giả mạo, cô chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Hôm qua Hạt Đậu Nhỏ đã phát hiện ra Trần Cận Phong và Trần Vĩnh Hải trông giống nhau, cô tự hỏi không biết Trần Cận Phong và Trần Vĩnh Hải có liên quan gì đến nhau không, bây giờ Ngô Bảo Ngọc nói rằng Trần Cận Phong có rất nhiều danh tính.
Anh ấy thực sự càng ngày càng bí ẩn! Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.
“Nếu cậu đã không rõ, làm thế nào cậu có thể chắc chắn rằng anh ấy là anh trai nhỏ của cậu?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Ngô Bảo Ngọc.
Ngô Bảo Ngọc đỏ mặt và có chút xấu hổ: “Đây là một sự tình cờ. Cậu có nhớ lần tớ đi nước ngoài thăm cậu một năm trước không? Sau khi tỉnh dậy, tớ vào tắm, nhưng vừa mở cửa ra thì Trần Cận Phong đã tình cờ ở đó, khi đó tớ đã nhìn thấy vết bớt trên người anh ấy.”
“Thì ra là vậy!” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Anh ấy có nhận cậu không?
Ngô Bảo Ngọc cười khổ: “Không, anh ấy không chịu nhận tớ, nhưng tớ cảm nhận được anh ấy có lẽ biết tớ là cô bé khi ấy.”
"Có lẽ, vì một lý do nào đó mà anh ấy không chịu nhận cậu...” Nguyễn Quỳnh Anh đoán.
Ngô Bảo Ngọc nhắm mắt lại: “Có lẽ vậy, nhưng không biết tớ có thể nhịn được bao lâu.”
“Ý cậu là gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô.
Ngô Bảo Ngọc khịt mũi: “Cậu có biết tại sao tối hôm qua tớ lại đi uống rượu say không?”
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, có chút không rõ nói: “Là vì Cận Phong?”
“Một nửa thôi!” Ngô Bảo Ngọc kéo chăn bông lên, vẻ mặt buồn bã: “Tớ đã mươi mốt tuổi, bố tớ đã ra thông báo cuối cùng cho tôi, tớ phải kết hôn trong năm nay, nhưng tớ đã đợi Trần Cận Phong cả chục năm rồi. Nếu trong năm nay không thể lấy được anh ấy thì sẽ phải lấy người khác, nhưng tớ không thể bất chấp được.”
“Vậy nên cậu đi uống rượu say?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày.
"Trước khi say, tớ đã gọi điện cho anh ấy và nói với anh ấy về việc bố tớ giục cưới. Anh ấy… anh ấy nói không liên quan gì đến anh ấy.”
Nói đến đây, Ngô Bảo Ngọc cắn môi nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với ánh mắt phức tạp: “Tớ chịu không nổi một lúc nên đi uống rượu, khi uống rượu, tớ nhớ tới sự thờ ơ của anh ấy đối với mình và sự dịu dàng của anh ấy đối với cậu. Càng nghĩ lại càng thấy mình có lỗi, càng nghĩ lại càng thấy trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Có lẽ đây là lý do tại sao sau khi uống rượu mới gọi cho cậu và nói ra sự thật."
Vì ghen tị với Nguyễn Quỳnh Anh, cô ấy không thể không mượn rượu và nói với Nguyễn Quỳnh Anh về tình cảm của mình với Trần Cận Phong.
Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vai Ngô Bảo Ngọc: “Vậy sau này cậu dự định làm gì? Cận Phong rõ ràng là anh ấy sẽ không nhận cậu...”
“Tớ không biết.” Ngô Bảo Ngọc vùi đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Tớ thật sự không biết, tớ không còn trẻ nữa.”
Cô ấy có thể nhận nhịn hơn mười năm, đã là giới hạn rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết phải nói gì.
Mối quan hệ giữa Ngô Bảo Ngọc và Trần Cận Phong quá phức tạp để cô giúp đỡ.
Hơn nữa, bây giờ Trần Cận Phong càng ngày càng trở nên bí ẩn, cô ấy không muốn Ngô Bảo Ngọc ở bên Trần Cận Phong.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Trần Cận Phong bịa ra rất nhiều danh tính giả để âm mưu điều gì đó và liên lụy đến Ngô Bảo Ngọc, điều đó thật tồi tệ ...
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi, đổi chủ đề: “Cậu đã đói bụng chưa?”
Ngô Bảo Ngọc gật đầu: “Có chút.”
“Cậu muốn ăn gì, tớ sẽ gọi đồ đến.”
“Ăn gì cũng được.” Ngô Bảo Ngọc xoa xoa đôi mắt sưng vù của mình, trả lời thờ ơ.
Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, lấy điện thoại di động ra gọi cho đường dây bên trong của khách sạn, yêu cầu họ giao đồ ăn.
Sau đó, vừa cất điện thoại liền nghe thấy Ngô Bảo Ngọc đột nhiên nghiêm mặt nhìn cô: “Quỳnh Anh, có chuyện tớ muốn nhắc nhở cậu là tôi tình cờ nghe thấy Cận Phong nói chuyện với ai đó, lời nói có nhắc tới tập đoàn Vĩnh Phát, tớ ở xa nên nghe không rõ lắm, tóm lại, cậu phải cẩn thận. Tôi nghĩ mục đích trở về nước lần này của Cận Phong không đơn giản!”
“Tập đoàn Vĩnh Phát?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày.
Ngô Bảo Ngọc ậm ừ: “Dù sao, những gì tớ nghe được là như vậy.”
“Tớ biết rồi, tớ sẽ chú ý.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu nói.
Từ thời điểm này, cô đã có thể chắc chắn rằng Trần Cận Phong và Trần Vĩnh Hải có mối quan hệ nào đó.
Về phần tại sao Trần Cận Phong lại nhắm vào tập đoàn Vĩnh Phát thì không rõ nguyên nhân, nhưng điều đó không liên quan gì đến cô, cô không quan tâm đến nhà họ Trần.
Cô chỉ hy vọng Cận Ngôn Phong sẽ làm gì, đừng liên lụy đến người khác, cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm đến con gái mình và Ngô Bảo Ngọc.
Trong buổi nói chuyện, khách sạn đã sắp xếp người mang bữa tối lên.
Nguyễn Quỳnh Anh không làm phiền Ngô Bảo Ngọc, đi ra khỏi phòng và nghỉ ngơi.
Thời gian trôi nhanh, ba ngày trong nháy mắt.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh giao Trần Vũ Tinh cho Ngô Bảo Ngọc chăm sóc, cô lái xe đến tòa án.
Hôm nay là ngày xét xử cuối cùng của mẹ con Lê Diệu Ngọc, với tư cách là nguyên đơn, cô nhất định phải tham dự.
Tuy nhiên, khi đến tòa án, cô đã nhìn thấy những người mà cô không muốn gặp.
“Sao anh lại ở đây?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày nhìn người đàn ông.
Người đàn ông ngồi ở ghế nhân chứng sau lưng nàng, khoanh chân thon thả, nhàn nhạt đáp: “Anh ở đây là muốn làm nhân chứng cho em?”
“Anh?” Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt: “Làm nhân chứng cho tôi?”
“Ừm, đừng quên, ngoại trừ mẹ của em, mọi thứ khác mà mẹ con Lê Diệu Ngọc dự định làm đều có sự tham gia của anh. Làm nhân chứng, anh là người thích hợp nhất.” Trần Vĩnh Hải dùng ngón tay gõ vào đầu gối.
Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Tôi không kêu anh làm nhân chứng!”
“Anh biết.” Trần Vĩnh Hải gật đầu: “Anh tự tiến cử mình!”
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, vẻ mặt rất khó chịu: “Đây là chuyện của tôi, sao anh lại xen vào!”
Trần Vĩnh Hải khẽ nói: “Anh không muốn xen vào em, anh chỉ muốn làm một chuyện cho em.”
“Không cần!” Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt hơi tối sầm lại: “Không cần anh giải quyết, anh đi đi.”
“Anh biết, nhưng...” Trần Vĩnh Hải hơi nhướng mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ liếc anh một cái: “Nhưng sao?”
Trần Vĩnh Hải đưa ngón tay cái cười nhẹ: “Em không muốn anh làm nhân chứng, nhưng anh vẫn muốn làm. Đó là quyền của anh, Quỳnh Anh, em không có quyền bảo anh đi.”
Nguyễn Quỳnh Anh chế nhạo: “Anh mạnh mồm thật đấy!”
Nói xong, cô quay đầu lại và không để ý đến anh.
Trần Cận Phong nhìn phía sau cái đầu nhỏ của cô, ánh mắt dịu dàng.
Chẳng bao lâu nữa, đã đến lúc diễn ra phiên tòa.