“Tại sao con lại nói như vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày.
Trần Vũ Tinh úp mặt vào lòng cô: “Bởi vì người chú đó không chỉ có cùng họ với con, mà còn trông hơi giống bố.”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh giật mình: “Hơi giống bố?”
“Vâng.” Cô bé nghịch ngón tay.
Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặc nhìn con gái: “Tại sao con lại nói giống bố chứ? Mẹ cũng không nhận ra đấy.”
“Con nhìn thấy lúc bố không đeo kính, cùng chú đó trông rất giống”
“Nơi nào giống?”
“Đôi mắt...” Cô bé suy nghĩ một lúc, đưa một ngón tay khác lên: “Còn có cái mũi.”
“Thật sao?” Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia suy tư.
Cô không nghĩ rằng con gái mình chỉ nói chuyện tùy tiện.
Cô biết rất rõ con gái mình thông minh đến mức nào, dù chưa đầy năm tuổi nhưng con bé đã biết rất nhiều từ, có thể nói hai thứ tiếng, càng không biết nói dối.
Cho nên con bé nói Trần Cận Phong và Trần Vĩnh Hải trông giống nhau, cũng không phải không thể nào.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại ra, tìm ảnh của Trần Vĩnh Hải và ảnh của Trần Cận Phong không đeo kính, đặt chung một chỗ rồi bắt đầu so sánh.
Kết quả so sánh đúng như lời con bé nói, mắt và mũi của hai người rất giống nhau, cứ như được làm từ cùng một khuôn vậy.
Nói hai người là anh em cũng không ngoa!
Nếu không có lời nhắc nhở của con gái, cô vẫn không có phát hiện ra điều này.
Nguyễn Quỳnh Anh vuốt ve điện thoại trầm tư, nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ sở dĩ cô không để ý là vì quen biết hai người đàn ông này quá lâu, thấy mặt nhiều nên cô theo bản năng bỏ quên, không nghĩ tới điều này, nhưng con bé có thể do lần đầu nhìn thấy Trần Vĩnh Hải, tự nhiên lập tức liền nhìn ra.
“Trùng hợp sao?” Nguyễn Quỳnh Anh lẩm bẩm.
Cô vẫn nhớ rằng năm năm trước, cô từng nói rằng đôi mắt của Trần Vĩnh Hải rất đẹp, quản gia Hoàng cũng mỉm cười nói rằng đôi mắt của Trần Vĩnh Hải là đôi mắt thừa hưởng từ tổ tiên nhà họ Trần.
Nhưng Trần Cận Phong không chỉ có nó mà còn có chiếc mũi giống với Trần Vĩnh Hải, rõ ràng là có vấn đề.
Và nghi ngờ lớn nhất là họ của Trần Cận Phong cũng là họ Trần, liệu anh ta có thực sự là trẻ mồ côi sao?
Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi bắt đầu nghi ngờ về thân thế của Trần Cận Phong, nhưng bây giờ cô không có quá nhiều manh mối cùng bằng chứng nên việc chứng minh rằng anh ta có quan hệ họ hàng với Trần Vĩnh Hải bởi ngoại hình giống nhau, căn bản là không thực tế.
Trong lúc suy nghĩ, xe đã đến khách sạn.
Nguyễn Quỳnh Anh ôm con gái xuống xe, đi thẳng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Trần Cận Phong mở cửa, nhìn thấy hai mẹ con, khẽ cười: “Em về rồi?”
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Đã để anh đợi lâu.”
“Không có, mau vào đi.” Trần Cận Phong né người, đứng sang một bên một chút, đem hành lang nhường lại.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa con gái vào phòng.
Cô bé rũ đầu, nho nhỏ kêu một tiếng: “Bố.”
Cô bé dường như rất sợ người đàn ông này, rụt rè, không cởi mở như khi ở trước mặt Trần Vĩnh Hải .
Trần Cận Phong nhìn cô bé, đôi mắt dưới cặp kính lóe sáng, anh ta ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng biết con gái mình rất sợ Trần Cận Phong, không khỏi thở dài: “Xin lỗi anh Cận Phong, Vũ Tinh con bé...”
“Không sao đâu!” Trần Cận Phong xua tay, tỏ vẻ không quan tâm.
Nguyễn Quỳnh Anh càng cảm thấy có lỗi, vỗ vỗ mông con gái mình.
Cô không biết tại sao con gái mình lại sợ Trần Cận Phong, chuyện này khiến cô rất đau đầu.
Sau tất cả, dẫu sao cũng là Trần Cận Phong đã giúp cô và con gái mới có được ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi: “Trần Cận Phong, tôi trước đưa Vũ Tinh đi nghỉ ngơi.”
“Đi đi, một lát nữa ra ngoài nói với tôi một chuyện.” Trần Vĩnh Hải đẩy đẩy mắt kính.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái mình, đi đến phòng ngủ thứ hai của dãy phòng.
Khi tắm cho con gái, cô hỏi nhỏ: “Bé con, nói cho mẹ biết được không vì sao con sợ bố?”
Trần Vũ Tinh nhéo nhéo con vịt nhỏ: “Bố hung dữ.”
“Rất hung dữ sao?” Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt.
Trần Vũ Tinh gật đầu: “Vâng, rất hung dữ, có một lần con thấy bố gọi điện cho mẹ rất là đáng sợ, bố còn trợn mắt nhìn con một cái, hơn nữa..”
“Hơn nữa cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh đưa cho con bé sữa tắm.
Bé gái buông con vịt nhỏ ra, vẻ mặt có chút buồn bực: “Bố không thích con, con muốn bố ôm, bố cũng không ôm.”
Nguyễn Quỳnh Anh động tác trên tay ngừng một lát, sau đó rũ mí mắt xuống che giấu đáy mắt phức tạp: “Làm sao bố không thích con được, nếu bố không thích con thì sao lại đặt cho con cái tên dễ nghe vậy, Vũ Tinh!”
Trần Cận Phong không phải là bố ruột của con bé, đối với con bé tình cảm mờ nhạt, cô có thể hiểu được.
Nhưng cô vẫn có thể thấy rằng Trần Cận Phong thích con bé, mấy lần con bé bị ốm anh ta bận bịu trước bận bịu sau, thái độ lo lắng không dứt.
Chỉ là anh ta cố kị điều gì đó, không chịu cùng con bé quá mực thân mật.
“Bố thực sự thích con sao?” Trần Vũ Tinh ngẩng mặt lên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đầy mong đợi.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: “Đương nhiên.”
Trần Vũ Tinh vặn vẹo người, có chút ngượng ngùng: “Con cũng thích bố, nhưng mẹ ơi, sao hôm đó dì Bảo Ngọc lại nói con không phải con gái của bố?”
Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh giật mình: “Dì Bảo Ngọc nói cho con biết?”
“Không, con nghe nói dì bảo Ngọc nói chuyện điện thoại cùng với ai đó, còn nói mẹ cùng bố là không có kết hôn, dì ấy cũng không được tính là người thứ ba. Mẹ và bố không có kết hôn sao? Còn có người thứ ba là gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt không biết gì của con gái, Nguyễn Quỳnh Anh tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.
Mối quan hệ giữa cô và Trần Cận Phong nói đơn giản cũng không đơn giản, nói phức tạp cũng không phức tạp, nhưng nhất định không phải là chuyện mà một đứa trẻ con có thể hiểu được.
“Mẹ cũng không biết người thứ ba là gì.” Tùy ý đáp một câu, Nguyễn Quỳnh Anh kéo khăn tắm ở một bên trên kệ, quấn con gái lại: “Được rồi, bây giờ đã đến giờ ngủ, chúng ta đi thôi, mẹ sẽ kể chuyện cho con.”
“Con muốn nghe chuyện Nàng Tiên Cá.” Cô bé giơ lên một bàn tay mũm mĩm.
Nguyễn Quỳnh Anh cười: “Được, vậy mẹ sẽ kể chuyện này.”
“Mẹ thật tốt!”
Sau khi kể xong câu chuyện, đem con gái dỗ ngủ, Nguyễn Quỳnh Anh cũng quá mệt mỏi, thở phào nhẹ nhõm, đập vai rời khỏi phòng ngủ đến phòng khách.
Trong phòng khách, Trần Cận Phong đang phân loại thông tin của bệnh nhân, thấy cô đi ra, anh khẽ cười: “Vũ Tinh ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh gật gật đầu, nhìn lướt qua số liệu trong tay: “Còn chưa xong à?
“Sắp xong rồi.” Vừa nói Trần Cận Phong vừa đẩy nhanh động tác trên tay.
Nguyễn Quỳnh Anh rót cho anh một ly cà phê: “Anh vừa nói là có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì?”
“Không phải chuyện gì lớn.” Trần Cận Phong cầm tách cà phê đặt qua một bên!” Cô gặp Trần Vĩnh Hải?
Nguyễn Quỳnh Anh hơi kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
“Lúc trước em gọi điện thoại cho anh, anh đã nghe thấy giọng của anh ta.” Trần Cận Phong nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”