Mà Nguyễn Quỳnh Anh, nghe những lời của Trần Vĩnh Hải nói, thật sự không cam lòng cũng không nguyện ý đi theo.
Nhưng không còn cách nào, đứa trẻ đang ở trên tay anh, cô không thể không cùng đi với họ.
Nguyễn Quỳnh Anh từ xa nhìn cô bé nhỏ đang nằm trên bờ vai của Trần Vĩnh Hải, trong lòng không khỏi tức giận.
Hạt đậu nhỏ này, lại có thể cùng với người khác đi như thế, không sợ bị bán đi sao?
Nhưng mà, sự yêu thích của Trần Vĩnh Hải dành cho Hạt đậu nhỏ, thực sự khiến cô cảm thấy kinh ngạc, mới lần đầu tiên gặp nhau, lại cùng Trần Vĩnh Hải thân thiết như vậy, quả nhiên là hai bố con sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyễn Quỳnh An càng thêm tối sầm lại.
Sự thân thiết của Hạt đậu nhỏ với Trần Vĩnh Hải, không phải là điều cô muốn nhìn thấy, năm năm trước, kể từ khi được Trần Cận Phong cứu, và sau khi biết mình có thai, cô cũng không định nói cho Trần Vĩnh Hải biết.
Trước tiên, không nói đến mối thù đẫm máu với Trần Vĩnh Hải, điều quan trọng nhất là cô không muốn Hạt đậu nhỏ biết rằng, bố ruột của nó là một kẻ giết người, một ác quỷ đã giết ông ngoại nó, cũng giết chết mẹ nó.
“Mẹ, đi nhanh lên.” Giọng nói thúc giục của Trần Vũ Tinh truyền đến từ phía trước, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng mỉm cười cười một cái, điều chỉnh bước chân của mình nhanh hơn.
Sau khi lên xe, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Vĩnh Hải dò hỏi.
Trần Vĩnh Hải bị cô nhìn chằm chằm có chút khó hiểu, anh nhướng mày: “Nguyễn Quỳnh Anh, trên mặt anh có gì không?”
“Tôi có một vấn đề cứ nghĩ mãi không thông.” Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay.
Vấn đề này, cũng là khi cô vừa bước lên xe, đột nhiên nghĩ đến.
Trần Vĩnh Hải khởi động xe, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng: “Vấn đề gì?”
“Khi anh nhìn thấy tôi vẫn còn sống, anh không có vẻ gì là kinh hãi cả.” Cô nheo mắt lại, ý sâu xa hỏi.
Đúng vậy, cô rất chắc chắn, khi anh nhìn thấy cô, anh ấy không giật mình, ngược lại còn ngạc nhiên mừng rỡ. Đây cuối cùng là tại sao?
Lúc đó, anh không phải sai người, thả cô xuống dòng sông chảy xiết, phi tang xác nhằm không để lại dấu vết gì sao? Theo lý mà nói, cô không chết, còn quay trở về. Biểu hiện của anh không nên như thế này, nên là kinh hãi và tức giận mới đúng.
Suy cho cùng, sự xuất hiện của cô, có nghĩa là kế hoạch giết người của anh đã không thành công, và cô có thể trả thù bất cứ lúc nào.
“Tại sao anh lại phải sợ hãi?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Trần Vĩnh Hải lộ ra một chút khó hiểu.
Anh vui mừng còn không kịp.
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi, không có nói tiếp.
Cô cũng không biết là do anh giấu quá giỏi, hay là nguyên nhân gì, cô nhìn không ra được anh có phải là đang diễn hay không.
Nhưng không quan trọng, dù anh có diễn hay không, lần này cô trở lại Hà Nội, chính là để báo thù, tất cả những đau đớn và thù hận anh dồn lên người cô, cô sẽ lần lượt trả lại cho anh!
Bên trong xe trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ vang lên.
Trần Vĩnh Hải thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai mẹ con đang ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Hạt đậu nhỏ nằm trên đùi Nguyễn Quỳnh Anh, nghịch ngón tay của cô, trong khi đó Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại ra và xem lại, cũng không biết mình đã xem cái gì, mà lại cau mày thật sâu.
Anh muốn dừng xe ngay bây giờ, ôm cô vào lòng, vuốt xuống đôi lông mày đang cau lại của cô, nói cho cô biết nỗi nhớ của anh trong năm năm qua.
Nhưng anh biết rằng cô nhất định sẽ từ chối mà không do dự gì.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải siết chặt tay lái: “Nguyễn Quỳnh Anh, có ai nói với em rằng, em thay đổi nhiều không?”
Mái tóc dài xinh đẹp một thời nay đã được cắt bỏ và thay vào đó là mái tóc ngắn gọn gàng, có nét hoạt bát, ngũ quan ôn hòa, góc cạnh cũng có nét mạnh mẽ hơn, ngay cả cách ăn mặt, cũng thay đổi từ màu nhạt ngày xưa, biến thành màu tối như bây giờ.
Cô của bây giờ, nhìn như thế nào cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng nhìn không thấy bóng dáng dịu dàng, hiền lành như ngày xưa.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cười giễu cợt: “Đương nhiên có, hầu như những người gặp tôi trước đây đều nói rằng tôi đã thay đổi, suy cho cùng, trải qua nhiều bài học kinh nghiệm như thế, nếu không thay đổi, tôi thực sự không nên làm người rồi!”
Bài học kinh nghiệm mà cô nói là ám chỉ điều gì, Trần Vĩnh Hải ngay lập tức hiểu ra, trong lòng cảm thấy đau xót: “Anh xin lỗi, đó là lỗi của anh...”
“Đừng!” Nguyễn Quỳnh Anh vừa gõ tin nhắn, vừa trả lời một cách thờ ơ: “Làm sao lại là lỗi của anh Trần được? Anh nhìn rõ sự việc, thì sao có thể làm sai được? Được rồi đừng nói gì nữa, nói nhiều quá, tôi cũng không muốn nghe.”
Trần Vĩnh Hải mím chặt môi mỏng của mình, không nói nữa.
Suốt cả một chặng đường không nới lời nào, cho đến nhà hàng.
Nguyễn Quỳnh Anh không đợi Trần Vĩnh Hải đi qua mở cửa, trực tiếp ôm Trần Vũ Tinh xuống xe, đi vào nhà hàng.
Trần Vĩnh Hải không tức giận, ném chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, sải bước lớn bước vào nhà hàng.
Lúc anh tìm thấy hai mẹ con, hai mẹ con đang dựa sát đầu vào nhau gọi món, cảnh tượng này rất ấm áp.
Trần Vĩnh Hải không nhịn được, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình của hai mẹ con.
Chụp ảnh xong, anh đặt ảnh làm hình nền, mỉm cười hài lòng, rồi bước tới kéo ghế ngồi xuống.
“Chú ơi, mẹ và cháu gọi xong rồi, chú muốn ăn gì ạ?” Trần Vũ Tinh đẩy thực đơn cho Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải tùy ý liếc mắt qua một cái: “Chú không ăn.”
“Ồ.” Trần Vũ Tinh lấy lại thực đơn và đưa vào tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh véo mũi cô bé một cái,và trả thực đơn cho người phục vụ.
Do là nhà hàng dành cho trẻ em, đây còn là một nhà hàng dành cho trẻ em tương đối cao cấp, trong quán không có nhiều khách, các món ăn do bạn nhỏ Trần Vũ Tinh gọi rất nhanh đã được mang tới.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy tiểu nha đầu này ăn rất ngon, liền ghé vào tai tiểu nha đầu nói vài câu, sau đó gọi người phục vụ đến, giúp cô trông tiểu nha đầu này, rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô đột nhiên nhìn thấy Trần Vĩnh Hải đang dựa vào bức tường cạnh phòng vệ sinh nữ.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ giây lát: “Sao anh lại ở đây?”
Trần Vĩnh Hải không có nói chuyện, nhưng đột nhiên đưa tay ra, kéo cổ tay cô, kéo cô đến góc hành lang, áp cô dựa vào tường: “Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ không còn ai nữa, em có thể nói cho anh biết, mấy năm qua, em đã đi đâu?”
Từ lúc nhìn thấy cô, anh đã luôn muốn hỏi cô câu này, nhưng anh cố chịu đựng cho đến bây giờ, cuối cùng cũng tìm được nơi thích hợp, đem điều thắc mắc này nói ra.
Anh còn muốn biết, năm đó cô sống sót làm sao sống xót, ai đã cứu cô ấy, cô bé nhỏ đó cuối cùng có phải là con gái anh không...
“Tôi đã đi đâu, liên quan gì đến anh?” Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh.
Trần Vĩnh Hải cúi người, vùi đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu mùi thơm từ trên cơ thể cô, giọng có chút khô khan nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, em trả lời anh có được không, năm năm qua, anh lúc nào cũng nghĩ tới em, em không có chết, em vì sao không trở về tìm anh?”
Nguyễn Quỳnh Anh đột ngột đẩy anh ra, vỗ vỗ vai mình một cách chán ghét: “Tại sao tôi lại phải tìm anh? Anh không phải rất hi vọng tôi chết sao?”
“Ý của ẻm là gì?” Đồng tử của Trần Vĩnh Hải khẽ run lên.
Vì sao lại nói anh hi vọng cô chết?
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: “Tôi có ý gì, trong lòng anh Trần biết rõ hơn ai hết mà, nói ra thì lại không có ý nghĩa gì.”
Cô quay người bỏ đi.
Trần Vĩnh Hải lại kéo cô lại lần nữa: “Nguyễn Quỳnh Anh, em có thể nói rõ cho anh biết được không, anh chưa bao giờ muốn em chết.”
“Được rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh hất tay anh ra: “Tôi không có gì để nói với anh!”
“Không được, em chắc chắn là có điều gì đó đang giấu anh.” Trần Vĩnh Hải không chịu để cô đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!