Quản gia Hoàng không nói gì.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận sắp khóc, nhưng lại cắn chặt môi để nước mắt không rơi.
Một lúc sau, cô lại đập cửa: “Chú Hoàng, Trần Vĩnh Hải đâu? Chú kêu Trần Vĩnh Hải qua đây, anh ấy không có quyền nhốt tôi, tôi muốn về nhà, tôi muốn rời khỏi đây!”
“Cậu chủ đang có một cuộc họp video trong phòng làm việc, lát nữa cậu ấy sẽ đến.” Quản gia Hoàng trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh khó chịu, quay người trở lại giường chuẩn bị tìm điện thoại di động.
Nhưng cô lật tung cái giường cũng không tìm thấy điện thoại di động của mình.
Và thứ cô mặc là bộ đồ ngủ mà cô đã thay vào đêm qua.
Có thể thấy, Trần Vĩnh Hải đưa cô tới đây sau khi cô ngủ say, rất có thể điện thoại di động của cô vẫn ở trong phòng cô và anh đã không mang nó đi cùng.
Trái tim cô như rơi xuống đáy vực, Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt hai tay, lúc này đành bó tay.
Không có điện thoại di động, cô không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, và không thể tìm ai để cứu giúp cô.
Nguyễn Quỳnh Anh đảo mắt rồi lại bước tới cửa: “Chú Hoàng, chú cho tôi mượn điện thoại được không?”
Quản gia Hoàng liền hỏi: “Cô Quỳnh Anh cần điện thoại để làm gì?”
“Tôi muốn gọi điện.” Cô trả lời.
Quản gia Hoàng do dự.
Anh ta biết cô muốn gọi điện để làm gì, chính là nhờ người khác tới cứu mình.
Nhưng phía cậu chủ...
Thấy quản gia Hoàng im lặng, Nguyễn Quỳnh Anh trở nên lo lắng, giọng nói như đang khóc: “Chú Hoàng, tôi cầu xin chú...”
Quản lý Hoàng cuối cùng không chịu nổi, thở dài, nhét điện thoại từ dưới cửa vào cho cô: “Cô Nguyễn Quỳnh Anh, nhanh lên, nếu không một lát nữa cậu chủ qua sẽ gặp rắc rối đấy.”
Cầm điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh cảm kích gật đầu: “Tôi sẽ gọi nhanh thôi, cảm ơn chú Hoàng.”
Cô vội vàng mở khóa, nhập một dãy số và bấm gọi, sau đó áp điện thoại lên tai, chờ đầu dây bên kia trả lời.
Vì quay lưng về phía cửa, cô không biết rằng cửa đã được mở ra, đôi chân thon dài khẽ bước vào rồi dừng lại phía sau cô.
Lúc này, điện thoại được kết nối, Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng nói: “Alo, anh Trần Cận Phong, là em, em...”
Đang kêu cứu được nửa chừng thì bàn tay cầm điện thoại trở nên trống rỗng, chiếc điện thoại đã bị lấy mất.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức quay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt băng giá của người đàn ông, đồng tử cô đột nhiên co rút lại, sắc mặt tái nhợt, ngay cả tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh vào đây từ lúc nào?
“Trần Cận Phong?” Trần Vĩnh Hải cười lạnh, liếc nhìn điện thoại rồi cúp máy.
Nhìn thấy điện thoại trở lại màn hình chính, Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một chút, sau đó kiễng chân lên giật lại: “Trả lại cho tôi, trả lại điện thoại cho tôi!”
“Trả lại cho cô? Đây là điện thoại của cô sao?” Trần Vĩnh Hải giơ cao điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng một lúc lâu cũng không thể với tới, lo lắng đến nổi nước mắt cũng luống cuống theo.
“Chú Hoàng!” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng quát.
Quản lý Hoàng từ bên ngoài cúi đầu đi vào, sau khi nhìn Nguyễn Quỳnh Anh bằng ánh mắt ái ngại, anh ta thu lại ánh nhìn: “Vâng cậu chủ.”
“Cất điện thoại đi, sau này nếu còn ai dám đưa điện thoại cho cô ấy, hoặc thả cô ấy ra ngoài, tôi sẽ giết người đó!” Trần Vĩnh Hải lớn giọng.
Quản gia Hoàng gật đầu: “Vâng, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”
Anh ta nói xong liền cầm điện thoại quay người đi ra.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn quản gia Hoàng đóng cửa lại bằng cặp mắt cong queo, một nỗi buồn không thể giải thích được dâng lên trong lòng, khiến cô cảm thấy mình không bao giờ thoát ra được.
Nhận ra điều này, cô không thể kìm nén được cảm xúc, siết chặt tay hét vào mặt Trần Vĩnh Hải: “Trần Vĩnh Hải, tại sao anh lại bắt tôi đến đây rồi nhốt tôi? Anh không có quyền gì cả, anh mau thả tôi ra, thả tôi ra!”
“Thả cô ra? Cô là vợ của tôi, cô muốn đi đâu?” Trần Vĩnh Hải nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh ngừng kích động, ngây dại nhìn anh: “Anh nói cái gì? Vợ?”
Cô trở thành vợ anh từ khi nào!
Đám cưới hôm qua chỉ là đám cưới giả!
“Đúng vậy, cô là vợ tôi, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi!” Trần Vĩnh Hải lấy từ trong túi ra hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, vẫy vẫy trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Anh vẫy vẫy rất chậm, cô có thể dễ dàng đọc được dòng chữ trên đó: Giấy đăng ký kết hôn!
Đồng tử co lại thành mũi tên, Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu không tin: “Đây là cái gì?”
Đừng nói với cô, đây là giấy đăng ký kết hôn của cô với anh.
Tuy nhiên, sự thật quá phũ phàng, Trần Vĩnh Hải đã mở một trong những tờ giấy trước mặt cô ra và đưa cho cô xem.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức bị kích động lui về phía sau một bước, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không phải thật, không phải thật!”
“Không thật sao?” Trần Vĩnh Hải chỉ vào tờ giấy đăng ký kết hôn chế nhạo: “Vậy cô hãy nhìn cho kỹ xem thử có phải là hàng thật không?”
Hôm qua anh cho rằng cô và Trần Cận Phong thật sự đã đi đăng kí kết hôn.
Sau đó anh sai Bảo Quốc đến Ủy Ban để thăm dò, biết được bọn họ vẫn chưa đăng kí, cơn giận của anh đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng anh vẫn còn hầm hực, đặc biệt trong lúc làm đám cưới với anh, cô lại nói sẽ cùng người khác đi đăng ký kết hôn.
Vì lý do này, anh đã uống rất nhiều rượu, thậm chí nửa đêm còn liều mình lái xe đến căn hộ của cô, khi thấy Trần Cận Phong rời khỏi căn hộ của cô, trong lúc tức giận liền bắt cô đem về biệt thự của mình. Sau đó, anh đã nhờ Khánh Minh thông báo cho Ủy Ban để giúp anh xin giấy chứng nhận kết hôn trong một đêm.
Nguyễn Quỳnh Anh tặc lưỡi nhìn vào tờ giấy đăng kí kết hôn.
Thực ra, cô biết rất rõ giấy đăng kí kết hôn này là thật.
Bức ảnh và con dấu trên đó nói cho cô biết giấy chứng nhận kết hôn này là thật.
Nhưng bởi vì vậy mà cô không thể chấp nhận nó.
Cô giật lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn và điên cuồng xé nó làm đôi: “Tôi không có ký, bức ảnh này không có thật, giấy chứng nhận kết hôn này không có hiệu lực!”
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh không ngừng giẫm lên giấy chứng nhận kết hôn, vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải không hề thay đổi, thậm chí không hề ngăn lại, anh chỉ hờ hững nói: “Tuy là ảnh ghép nhưng giấy chứng nhận là thật, làm cái này dễ lắm, cô xé đi, tôi có thể làm lại bất cứ lúc nào.”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh như bị dội một gáo nước lạnh, cô dừng lại, run rẩy nhìn anh.
Sau hai giây, cô đột nhiên nắm lấy áo anh, mơ hồ lắc đầu rồi hét lên: “Trần Vĩnh Hải, anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy? Anh muốn bắt đầu lại từ đầu thì bắt buộc phải bắt đầu lại, anh muốn kết hôn lại thì bắt buộc phải như vậy, anh cho rằng tôi có tội, thì tôi phải là người có tội...”
Nói đến đây, cô buông tay, giọng nghẹn ngào: “Từ đầu đến cuối, anh là người chi phối mọi chuyện. Tôi từ chối, phản kháng hay giải thích, anh cũng chưa từng để tâm tới. Thậm chí trong hôn lễ hôm qua, anh chà đạp tôn nghiêm của tôi, rồi hôm nay lại nhốt tôi ở đây, còn tự ý đi làm giấy kết hôn, anh coi tôi là thứ gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!