Tô Hồng Yên sửng sốt: “Cái gì lần cuối?”
Trần Vĩnh Hải đứng dậy: “Lần cuối mềm lòng với cô ta!”
Anh nheo mắt, đút hai tay vào túi rồi bước ra ngoài.
Tô Hồng Yên âm thầm hào hứng đi theo.
Khi cả hai đến bãi đậu xe, họ nhìn thấy ba người Nguyễn Quỳnh Anh đang đứng trước một chiếc ô tô và vẫn chưa rời đi.
Trần Vĩnh Hải hơi khựng lại, sau đó bước tới như không có chuyện gì.
Khi Ngô Bảo Ngọc nhìn thấy, cô ấy bước tới trước dang tay ra, chuẩn bị tư thế bảo vệ cho Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong đang ở sau lưng, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác.
Tuy nhiên, Trần Vĩnh Hải đã đi ngang qua họ mà không hề dừng lại.
“Hừm, cũng biết điều đấy.” Ngô Bảo Ngọc vỗ vỗ tay, cảm thấy nhẹ cả người.
Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh không ngẩng lên nhìn, nhưng cô biết chuyện gì vừa xảy ra, thân thể có chút cứng ngắc.
Trần Cận Phong cảm giác được, khẽ siết chặt tay cô: “Thả lỏng đi, để anh bôi thuốc.”
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy vậy chỉ đành miễn cưỡng thả lỏng ra.
Sau khi bôi thuốc, Trần Cận Phong cắt băng gạc quấn cổ tay cô: “Lần sau không được làm chuyện dại dột nữa.”
“Em không có ý muốn tự tử.” Cô nhìn con dao ở phía trước xe, nở nụ cười gượng gạo.
Ngô Bảo Ngọc vội vàng cất con dao đi: “Cho dù không có ý muốn tự sát, nhưng cậu vừa rồi làm tớ rất sợ.”
“Tớ xin lỗi...” Cô cụp mắt xuống.
Trần Cận Phong vuốt vuốt mái tóc cô: “Được rồi, lên xe đi.”
Nói xong anh ta cất hộp dụng cụ y tế vào xe.
Cả ba lên xe rời đi.
Trên đường, không ai nói chuyện với ai, bầu không khí rất căng thẳng.
Ngô Bảo Ngọc là người sôi nổi, không chịu được bầu không khí như thế này, cô ho khan một tiếng nói: “Bác sĩ Cận Phong, Nguyễn Quỳnh Anh, hai người thực sự sẽ kết hôn sao?”
Mặc dù trong đám cưới, hai người họ nói rằng sẽ đi đăng ký kết hôn.
Nhưng theo suy nghĩ của Ngô Bảo Ngọc, lúc đó Nguyễn Quỳnh Anh nói như vậy cũng chỉ vì giữ một chút thể diện cho cô trong lúc bị Trần Vĩnh Hải sỉ nhục trước mặt mọi người.
Lúc đó Trần Cận Phong lại đến để giúp Nguyễn Quỳnh Anh thoát khỏi vòng vây, vì vậy việc đăng ký kết hôn chắc không phải thật.
Quả nhiên, cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh trở nên cứng đờ, và bàn tay đặt trên chân cô cũng vô thức siết chặt.
Trần Cận Phong đang lái xe liếc nhìn trong gương chiếu hậu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, thoáng cái lại trở nên dịu dàng: “Được rồi, cô Bảo Ngọc, đừng nói chuyện này nữa, cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô về trước.”
“Ừm, nhà tôi ở ngoại ô phía tây.” Ngô Bảo Ngọc nói địa chỉ của mình.
Trần Cận Phong ừ một tiếng và bật bản đồ xe.
Sau đó, Ngô Bảo Ngọc liên tục khai sáng cho Nguyễn Quỳnh Anh để cô không quá buồn về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ im lặng lắng nghe, không lên tiếng.
Làm sao cô không buồn, cô lại bị người đàn ông đó bỏ rơi và làm tổn thương.
Cô vốn cho rằng sau khi chịu đủ mọi khó khăn vất vả thì sẽ được hạnh phúc, nhưng cô không hiểu tại sao cho đến bây giờ cô vẫn chưa đạt được gì.
Đưa Ngô Bảo Ngọc về, Trần Cận Phong quay đầu xe lái chở Nguyễn Quỳnh Anh đi.
Nguyễn Quỳnh Anh cứ ngẩn ngơ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cho đến khi xe dừng lại, cô mới hoàn hồn.
“Đây là đâu?” Cô khàn giọng hỏi.
Trần Cận Phong không mở cửa xe, hướng mắt nhìn một tòa nhà phía trước, nhỏ giọng nói: “Ủy ban nhân dân.”
Nguyễn Quỳnh Anh hơi trừng mắt: “Anh...”
“Sao vậy? Sao em ngạc nhiên vậy?” Trần Cận Phong quay lại nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh chột dạ cúi đầu: “Không, em chỉ là...”
Chỉ là gì thì cô không nói ra.
Vẫn là Trần Cận Phong giúp cô nói ra: “Em chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để kết hôn với anh, anh nói đúng không, Nguyễn Quỳnh Anh?”
Đầu của Nguyễn Quỳnh Anh càng lúc càng thấp.
Anh nói đúng, cô quả thực chưa chuẩn bị tâm lý.
Mặc dù cô nói dõng dạc trong đám cưới, ai chịu lấy cô, cô sẽ đi đăng ký kết hôn ngay với người ấy.
Nhưng lúc này, cô lại chùn chân.
“Nguyễn Quỳnh Anh, nói thẳng cho anh biết, em có đồng ý đăng ký kết hôn với anh không?” Trần Cận Phong nhìn chóp đầu Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi, không phát ra âm thanh.
Trần Cận Phong hít một hơi, sau đó thở ra: “Nguyễn Quỳnh Anh, em nói đi.”
Một làn sóng cảm giác tội lỗi dâng lên trong người cô: “Em... Em không biết.”
Cô bấu ngón tay, băn khoăn bất an.
Trần Cận Phong cười nhẹ: “Anh đã đoán được em sẽ trốn tránh, dù sao em vẫn yêu Trần Vĩnh Hải, thật sự không thể đăng ký kết hôn với người khác, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh, anh muốn cùng em đăng kí kết hôn!”
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy kinh ngạc.
Trần Cận Phong tháo kính xuống, vừa lau tròng kính vừa nhẹ nhàng nói: “Anh, anh chưa từng nói với em, anh thích em, anh thích em rất lâu rồi.”
“Anh… Thích em?” Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt, chỉ vào bản thân với vẻ mặt không tin.
Sao anh ấy lại nói thích mình?
“Đúng vậy, anh rất rất rất thích em, nhưng trong mắt em chỉ có Trần Vĩnh Hải. Anh sợ em phiền lòng nên không nói cho em biết, nhưng bây giờ anh không kiềm chế được nữa, anh không thể nhìn thấy em bị tổn thương. Vậy nên hãy cho anh một cơ hội theo đuổi em, sau này hãy để anh chăm sóc em, bảo vệ em, có được không?” Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy trìu mến.
Nguyễn Quỳnh Anh hoảng sợ, luống cuống rụt tay lại: “Em xin lỗi anh Cận Phong, em... Em có chút...”
Cô căng thẳng đến mức nói không rõ ràng.
Trần Cận Phong xoa xoa ngón tay, mỉm cười hiểu ý: “Anh hiểu rồi, anh sẽ cho em thời gian tiếp nhận, nhưng anh sẽ không thể đợi quá lâu.”
“Ý anh là gì?” Cô chớp mắt.
Cái gì mà không đợi được lâu?
Trần Cận Phong đeo kính trở lại mà không giải thích: “Được rồi, anh đưa em về. Anh biết em sẽ không đăng kí kết hôn với anh. Đừng lo, anh cũng không muốn ép em. Anh chỉ đưa em tới đây, nhân tiện bộc bạch nỗi lòng của anh.”
Nguyễn Quỳnh Anh lại không nói gì.
Trần Cận Phong cũng không quan tâm, anh ta khởi động xe.
Đến khu chung cư Nam Minh, Trần Cận Phong cùng cô bước vào.
Hôm nay xảy ra biến cố lớn như vậy, tâm trạng của cô rất không ổn định, anh cần phải trấn an tinh thần cho cô, nếu không với tính tình đa sầu đa cảm của mình, cô sẽ dễ đi vào ngõ cụt không thoát ra được.
Sợ cô lại xảy ra chuyện, anh ở lại chăm sóc cô cho đến khi cô ngủ say mới ra về.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh phát hiện cô không còn ở trong nhà của mình mà là trong căn biệt thự của Trần Vĩnh Hải, lúc này, cô đang nằm trên chiếc giường lớn màu đen mà cô đã ngủ nhiều đêm trước đó.
“Tại sao mình lại ở đây?” Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh mở to kinh hãi.
Sau đó cô nhìn quanh và phát hiện không có người thứ hai trong phòng ngoài mình, cô nhấc chân bước ra khỏi giường, chân trần chạy ra mở cửa.
Tuy nhiên, cửa bị khóa chặt và không thể mở được.
Cô liền nhận ra rằng mình đang bị nhốt ở đây.
“Người đâu, có ai không, thả tôi ra!” Nguyễn Quỳnh Anh hét lớn, vỗ mạnh vào cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!