“Là em cho người làm đấy.” Tô Hồng Yên rất sảng khoái thừa nhận.
“Đúng là em?” Lông mày của Khánh Minh bất giác nhíu chặt.
“Là em.”Tô Hồng Yên cười lạnh: “Em nghĩ đưa cô ta từ tập đoàn Nguyễn Thị về khách sạn, đổi quần áo với cô ta, sau đó đến biệt thự của Trần Vĩnh Hải để thu thập tin tức, đồng thời đến chỗ phóng viên mua một chiếc thẻ USD. Điều này sẽ khiến dấy lên nghi vấn tin tức bị đánh cắp đã được tiết lộ cho giới truyền thông. Tất cả,tôi đều hành động tôi đều mô phỏng tương tự như cô ta.
Chỉ cần vẫn đeo mặt nạ, quản gia Hoàng sẽ không thể phân biệt được rốt cục là Tô Hồng Yên hay Nguyễn Quỳnh Anh.
Tô Hồng Yên sờ vào gương mặt mình, vẻ mặt tự mãn.Khánh Minh khó chịu nhìn cô: “Hồng Yên, em biết rõ đây không phải gương mặt của em, em và Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn không giống nhau. Đây không phải em!”
Vẻ mặt Tô Hồng Yên chợt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Khánh Minh: “Không cần phải nhắc đến chuyện cũ nữa, con người xấu xí tầm thường đó, tôi không muốn nhớ lại!”
Chính vì con người đó quá tầm thường đó nên Trần Vĩnh Hải mới coi thường cô ta. Cô ta thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt anh.
Nếu như ngay từ đầu cô đã có khuôn mặt xinh đẹp như Nguyễn Quỳnh Anh thì giờ đây người ở cạnh Trần Vĩnh Hải nhất định là cô ta!
Khánh Minh nhìn thấy sự trốn tránh trong câu nói của Tô Hồng Yên, trong lòng rất khó chịu.
Anh ta luôn biết rằng cô ta ghét vẻ bề ngoài xấu xí và tầm thường trong quá khứ của mình.
Nhưng trong lòng anh ta, cô ta vẫn mãi luôn là người đẹp nhất thế nhưng lại không có dũng cảm nói ra.
Anh ta cũng biết rằng cô không yêu anh ta, nếu anh ta nói như vậy có lẽ anh ta với cô ấy đến làm bạn cũng rất khó.
“Hồng Yên, đừng như vậy…” Khánh Minh dơ tay, định kéo lấy tay cô.
Tô Hồng Yên nhìn thấy, lập tức xua tay: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh nói nhiều như vậy với em, phải chăng định trở về nói với Trần Vĩnh Hải ư?”
Khánh Minh nở một nụ cười bi thương: “Làm sao anh có thể nói với Trần Vĩnh Hải, em cũng biết, anh….”
“Đương nhiên anh sẽ không nói, vậy chuyện của em sau này anh cũng đừng can thiệp.” Tô Hồng Yên bực bội ngắt lười anh ta. Ậm ừ một lúc cô ta nói tiếp: “Còn nữa, chuyện em muốn làm, tốt nhất anh đừng nhiều lời. Nếu không em sẽ không tha cho anh, hừ!”
Cô trừng mắt nhìn anh, xỏ giày cao gót lạnh lùng bước vào phòng.
Trong phòng lúc này cô bất giác phát hiện không thấy Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải, hỏi ra mới biết hai người họ đã sớm rời đi.
Trên đường về biệt thự.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cảnh đường phố lấp lánh ánh đèn, lạnh giọng nơi: “Trần Vĩnh Hải, nếu tôi làm sai chuyện gì phiền anh nói rõ cho tôi biết, tôi đã làm gì chọc giận anh, phiền anh hãy nói ra cho tôi biết, rốt cục tôi đã sai ở đâu?”
Anh không nói một lời nào lạnh lùng, hờn dỗi và bạo lực với cô, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Trần Vĩnh Hải đang lái xe, chợt liếc cô qua kính chiếu hậu: “Anh nghĩ điều này em cũng biết.”
“Tôi biết? ” Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong bật cười: “Tôi biết cái gì? Anh cái gì cũng không nói, lúc nào cũng bắt tôi phải đoán, tôi phải đoán cái gì bây giờ?”
Trần Vĩnh Hải mím môi: “Qua mấy ngày nữa rồi em sẽ biết thôi.”
“Sao lại qua mấy ngày, hiện tại không thể nói cho tôi biết sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay mình.
Trần Vĩnh Hải mím môi im lặng.
Nguyễn Quỳnh Anh ôm một bụng giận cũng không nói thêm lời nào.
Không khi trong xe yên lặng kéo dài đến tận khi về đến biệt thự.
Quản gia Hoàng nhìn thấy hai người bọn họ lần lượt đi vào, không nói chuyện với nhau lời nào thậm chí không còn nhìn nhau lấy một cái, ông ấy đã hiểu rõ sự tình.
“Cậu Trần Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh, hai người lại cãi nhau rồi sao?” Ông ấy hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không có.”
“Vậy hai người...”
"Được rồi chú Hoàng, chú mang một tách cà phê qua phòng làm việc của tôi, tôi có việc cần phải giải quyết.” Trần Vĩnh Hải trực tiếp ra lệnh.
Quản gia Hoàng không còn cách nào khác đành kết thúc câu chuyện còn đang dang dở của mình quay lại sảnh bếp pha cà phê.
Trần Vĩnh Hải không quay đầu lại, một mạch hướng đến thang máy: “Em ngủ ngon.”
“Vậy còn anh?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn theo bóng lưng anh, hỏi.
Trần Vĩnh Hải bước vào thang máy, vẫn không quay đầu lại nói: “Anh giải quyết xong việc sẽ về phòng.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mặc dù thái độ của anh hôm nay đối với cô rất lạnh nhạt, lại không nói cô đã chọc giận anh ở đâu.
Nhưng xem tình hình hiện tại, có vẻ chuyện cô chọc giận anh cũng không phải vấn đề gì to tát, dù sao anh cũng đã đồng ý về phòng ngủ.
Nếu như đó là chuyện to tát anh thậm chí đến phòng ngủ cũng không muốn về.
Nỗi lo lắng trong lòng vẫn không tiêu tan, ngược lại ngày càng trở nên trầm trọng hơn, sự tò mò về những chuyện mà cô gây ra cho anh cũng ngày một tăng lên.
Cô mong chờ từng ngày để anh có thể nói ra rốt cục cô đã chọc giận anh chuyện gì.
Nhưng ngóng ngóng trông trông, đến ngày hôn lễ cận kề thế nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn nhất quyết không nói với cô rốt cục cô đã làm chuyện gì chọc giận đến anh.
Dạo gần đây, tuy thái độ của Trần Vĩnh Hải không còn lãnh đạm như ngày hôm nó nhưng cũng không còn được như trước đây.
Cho đến ngày hôm nay, anh đột nhiên dịu dàng đến lạ thường khiến cô còn ngờ vực nghĩ rằng thái độ lạnh nhạt mất ngày hôm nay của anh chỉ là ảo giác của cô.
Trong phòng thay đồ, nhân viên trang điểm dọn dẹp đồ mỹ phẩm, hài lòng nhìn mỹ nhân trước mặt: “Cô Quỳnh Anh, cô xem xem đã được chưa?”
Cô ấy làm nghề trang điểm cô dâu cả chục năm nay, đã trang điểm cho rất nhiều cô dâu, tuy nhiên mỹ nhân như cô gái này, đây là lần đầu được tiếp xúc.
Nguyễn Quỳnh Anh mặc váy cưới ngồi trước gương, nhìn mình trong gương, vẻ mặt sững sờ, cô thậm chí vẫn chưa thể tin người đẹp trong gương lại chính là mình.
Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, sờ sờ lên khuôn mặt, nở một nụ cười xinh đẹp: “Đẹp lắm, cảm ơn cô.”
“Không có chi.” Đôi mắt cười của chuyên gia trang điểm thu hẹp lại thành một khe hở.
Thật vinh dự cho cô khi được phu nhân của tập đoàn Vĩnh Phát nói lời cảm ơn.
“Vậy cô Quỳnh Anh, cô ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi đi rửa tay đã.” Chuyên viên trang điểm lấy trong túi ra một tờ khăn giấy.
“Được. ” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu.
Không lâu sau khi chuyên gia trang điểm rời đi, cửa phòng lại được mở ra.
Ngô Bảo Ngọc mặc một chiếc váy phù dâu, từ ngoài bước vào, nhìn thấy Quỳnh Anh đang trang điểm, cô bị sốc liền đứng nguyên tại chỗ.
Sau cùng, Quỳnh Anh gọi tên cô ấy, cô ấy mới hoàn hồn.
“Trời ơi, Quỳnh Anh, cậu đẹp quá!” Ngô Bảo Ngọc phấn khích bước đến gần Quỳnh Anh, vòng qua người cô, chỉ thiếu bước ngã vào người cô nữa thôi.
Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười: “Bình tĩnh, đừng chạy lung tung lại giẫm lên gấu váy của tớ.”
“À, đúng, đúng, tớ quên mất cái váy cưới to đùng này của cậu.” Ngô Bảo Ngọc nhanh chóng dừng lại và đứng bên cạnh cô.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉnh lại mạng che mặt của mình.
Mạng che mặt của cô rất dài, dài đến nỗi nếu cô hơi nhúc nhích đầu một chút, mạng che mặt đã rối tung lên, cô sắp xếp lại vẫn có chút phiền phức.
Thấy vậy, Ngô Bảo Ngọc ngồi xuống giúp cô chỉnh lại, vừa chỉnh vừa cười: “Quỳnh Anh, cậu thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy”
Dù sao cũng vừa được chuyên viên trang điểm khen phóng đại một lần, nên lần này Quỳnh Anh nhất thời không khỏi đỏ mặt “Cám ơn.”
“Cảm ơn vì chuyện gì, tớ nói thật. Nếu không tin để tôi gọi Trần Vĩnh Hải qua đây, anh ta nhìn thấy nhất định sẽ không nhẫn nhìn được mà làm điều “ấy” với cậu.” Ngô Bảo Ngọc, cười khổ nói.
Nguyễn Quỳnh Anh đánh không nổi cô ấy, vừa bực vừa buồn cười nói: “Đủ rồi, cậu đang nói cái gì đấy?
“Tớ không nói nhảm đâu, tớ là phụ nữ nhìn thấy còn động lòng. Tớ nói thật, Trần Vĩnh Hải nhất định sẽ không nhịn được.” Ngô Bảo Ngọc vỗ ngực bảo đảm.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ biết im lặng cười, lắc đầu.
Đương nhiên cô cũng biết Trần Vĩnh Hải sẽ không thể kiềm chế được.
Khi thử váy cưới lần trước anh ấy đã không thể kiềm chế được rồi.
Chưa nói đến lần trước nữa, ở trong phòng thu…
Chỉ nghĩ đến thôi, Quỳnh Anh đỏ mặt cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!