Nguyễn Quỳnh Anh ngây người cầm ly rượu.
Trần Vĩnh Hải rút ra một tờ giấy lau, lau tay sau đó quay người đi về chỗ ngồi ban nãy.
Đối với chuyện vừa xảy ra, khiến mọi người trong căn phòng đều không hiểu được.
Cuối cùng vẫn là Khánh Minh lên tiếng ra mặt, cười: “Cậu chủ Vĩnh Hải của chúng ta vẫn đang thật sự quan tâm tới vợ, sợ vợ sẽ uống say.”
“Hừ, tại sao em không nghe ra đây là quan tâm chứ.” Tô Hồng Yên chêm lời, không thèm liếc Nguyễn Quỳnh Anh một cái: “Anh Hải đã nói rồi, là không muốn cô Quỳnh Anh uống say, phải ôm cô ấy về, Khánh Minh, anh lẽ nào không phát hiện ra thái độ mà anh Hải đối với cô Quỳnh Anh tối nay, có chút lạnh nhạt sao?”
Cô nói những điều này, không sợ Trần Vĩnh Hải khó chịu.
Cô đã rất chắc chắn rằng Trần Vĩnh Hải tin rằng kẻ đánh cắp thông tin mật và công nghệ năng lượng mới là Nguyễn Quỳnh Anh, và thậm chí còn tin rằng Nguyễn Quỳnh Anh có mối quan hệ bất chính với Hy Nhĩ Nam Hàn.
Nói cách khác, trong lòng anh rất hận sự phản bội của Nguyễn Quỳnh Anh, làm sao anh có thể không vui vì cô nói những điều này? Chuyện vừa rồi là một ví dụ.
Lời của Tô Hồng Yên, không những làm cho tất cả mọi người ở trong căn phòng bất ngờ mà ngày cả Nguyễn Quỳnh Anh cũng phản ứng lại.
Quả thực có thể thấy, thái độ tối nay mà Trần Vĩnh Hải đối với Nguyễn Quỳnh Anh. Có lạnh nhạt hơn một chút.
Cô vốn dĩ cho rằng, anh là bởi vì tập đoàn Vĩnh Phát xảy ra chuyện, mới có thái độ không tốt như vậy đối với cô.
Nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ không phải là như vậy, tâm trạng không vui của anh, chính là do cô.
Tại sao chứ?
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, mín chặt môi, chăm chú nhìn Trần Vĩnh Hải, nghĩ tới một đáp án.
Nhưng Trần Vĩnh Hải chỉ nhìn cô một cái rồi rời tầm mắt ra chỗ khác.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút đau xót thu lại ánh mắt, cúi đầu xuống, hơi thở toàn thân của chút trầm xuống.
Sự tế nhị giữa hai người đã lọt vào con mắt của Khánh Minh, anh híp mắt lại. nhìn Tô Hồng Yên: “Hồng Yên, theo anh ra ngoài một chút được không?”
“Làm cái gì?” Tô Hồng Yên có chút không vui, nói.
Khánh Minh nở nụ cười phức tạp: “Anh có vài chuyện muốn nói với em.”
Nói xong, anh tự mình bước ra khỏi phòng trước.
Thấy dáng vẻ này, Tô Hồng Yên bĩu môi, đặt ly rượu xuống, miễn cưỡng cùng anh đi ra ngoài.
Hai người đi tới một góc hành lang rồi dừng lại.
Tô Hồng Yên ôm cánh tay, ngữ khí có chút không nhẫn nại: “Anh muốn nói gì với em?”
“Trần Vĩnh Hải đột nhiên lạnh nhạt với Nguyễn Quỳnh Anh có phải là do em đã làm gì đó không?” Khánh Minh nhìn vào mắt Tô Hồng Yên hỏi.
Mắt Tô Hồng Yên trầm xuống: “Anh hỏi cái này làm gì? Thay Nguyễn Quỳnh Anh đòi lại công bằng sao?”
“Anh không phải thay ai đòi công bằng, anh chỉ là muốn biết, đây rốt cuộc có phải do em làm không, có nữa việc thông tin mật và công nghệ năng lượng mới của công ty Trần Vĩnh Hải có liên quan đến em hay không?” Giọng nói trầm ấm của Khánh Minh không còn nữa, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Tô Hồng Yên cười: “Là em làm, thông tin mật của công ty Trần Vĩnh Hải, cũng là bị em đánh cắp, em vừa lúc bắt đầu đã nói rồi, tình cảm giữa Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Quỳnh Anh, đã bắt đầu lung lay rồi, chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ cũng có thể khiến cho tình cảm của họ xảy ra rạn nứt, anh xem, em thành công rồi!”
“Em thành công rồi, nhưng em làm như vậy, cũng có ý nghĩa gì chứ?” Khánh Minh thở dài mệt mỏi.
Tô Hồng Yên đột nhiên trở nên hung ác: “Cái gì gọi là vô nghĩa? Em làm tất cả những điều này đều là vì đạt được mục đích của em, em đã từng thề, nếu em không có được Trần Vĩnh Hải thì người khác cũng đừng hòng có được anh ấy, Nguyễn Quỳnh Anh muốn thuận lợi gả cho Trần Vĩnh Hải, không có cửa đâu!”
“Vậy tài liệu mật của công ty đâu?” Khánh Minh nhắm mắt lại che đi sự thất vọng trong ánh mắt, lại hỏi: “Em đánh cắp tài liệu mật công ty Trần Vĩnh Hải là có mục đích gì? Đừng nói với anh, em muốn đổ hết những điều này lên người Nguyễn Quỳnh Anh.”
“Anh đoán đúng rồi đó.” Tôi Hồng Yên cười: “Em chính là muốn đổ hết tất cả lên Nguyễn Quỳnh Anh, vậy mà em cũng thành công rồi, anh xem thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với Nguyễn Quỳnh Anh không phải đã thay đổi rồi sao?”
Nói tới đây, nụ cười của Tô Hồng Yên bỗng nhạt lại, đổ thành sự căm ghét: “Vốn dĩ em nghĩ, đổ hết mọi chuyện lên đầu Nguyễn Quỳnh Anh sẽ làm Trần Vĩnh Hải từ bỏ suy nghĩ lấy cô ta, thế nhưng anh ấy lại rất kiên quyết, vẫn muốn cùng Nguyễn Quỳnh Anh tổ chức hôn lễ.”
“Nói đúng ra, người Trần Vĩnh Hải yêu là Nguyễn Quỳnh Anh.” Khánh Minh đặt tay lên vai Tô Hồng Yên, thật tâm khuyên ngăn cô ấy: “Hồng Yên, nghe anh nói, Trần Vĩnh Hải không yêu em, em cứ miễn cưỡng như như này có ý nghĩa gì chứ? Buông tay đi? Đừng làm những chuyện như này nữa, cứ tiếp tục như vậy, em sẽ chỉ tự làm tổn thương chính mình thôi.”
“Em không quan tâm!” Tô Hồng Yên gạt cánh tay của Khánh Minh ra,giọng nói trở nên đanh thép: “Em cùng Trần Vĩnh Hải từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, người lớn hai nhà, cũng ngay từ đầu, đồng ý cho em và Trần Vĩnh Hải kết hôn, tất cả đều đã yên xuôi như dòng nước, dựa vào cái gì một người như Nguyễn Quỳnh Anh lại tranh với em?”
Khánh Minh mở miệng, cổ họng có chút khô, đột nhiên không biết nên nói gì.
Qua một lúc, anh mới xoa trán: “Hồng Yên, tâm lí của em bất ổn nghiêm trọng rồi, em vẫn nên đi khám bác sĩ tâm lý đi.”
“Khám bác sĩ tâm lý?” Giống như đang nghe một câu chuyện cười lớn, ôm chặt lấy bụng mà cười lớn: “Khánh Minh, anh điên rồi sao, em cần đi khám bác si tâm lý? Bản thân em tự biết trong lòng mình nghĩ gì, em không hề bất ổn tâm lý, em biết rất rõ, không cần anh nói.”
Cô kháng cự lại đề nghị của anh, thế nhưng anh cũng không biết phải làm như nào, thở dài nói: “Được, không đi khám tâm lý, vậy em trả tài liệu mật cho Trần Vĩnh Hải đi, ngàn vạn lần đừng để nó rơi vào tay kẻ khác, người khác nhân cơ hội này đánh vào Vĩnh Phát, như vậy sẽ gặp rất nhiều phiền phức.”
“Em sẽ không trả!” Lời của Tô Hồng Yên làm cho người ta bất ngờ: “Em chỉ mong tài liệu mật này thật sự rơi vào tay người khác.”
“Cái gì?” Khánh Minh đầy kinh ngạc, không dám tin nhìn cô: “Hồng Yên, em có ý gì? Em có biết em đang nói gì không?”
“Em biết hơn nữa em còn biết rất rõ, em thật sự nghĩ sẽ giao tài liệu mật của Vĩnh Phát cho công ty đối thủ của Trần Vĩnh Hải, như vậy thì Trần Vĩnh Hải sẽ phải chịu một cú đánh bất ngờ, cho dù anh ấy có là thiên tài kinh doanh đi chăng nữa, cũng không thể nội trong thời gian ngắn mà ổn định lại Vĩnh Phát.”
Nghe tới đây, Khánh Minh đường như đã bắt đầu hiểu cô muốn nói dì, mím chặt môi lại khó hiểu nhìn cô.
Tô Hồng Yên khẽ vuốt mái tóc, tiếp tục nói: “Chỉ cần Vĩnh Phát trong thời gian ngắn xảy ra chuyện, bắt buộc phải liên kết cùng tập đoàn khác, mà sự liên kết tốt nhất chính là liên hôn! Chỉ cần Vĩnh Phát xảy ra vấn đề, em hoàn toàn có thể yêu cầu Trần Vĩnh Hải kết hôn với em, đến lúc đi, Trần Vĩnh Hải nhất định sẽ từ bỏ Nguyễn Quỳnh Anh, cùng em kết hôn.”
“Điên rồi!” Khánh Minh vỗ đầu, giống như nhìn thấy một con người khác của cô: “Hồng Yên, em thật sự điên rồi, tại sao em lại làm như vậy, em cho rằng em làm như vậy, Trần Vĩnh Hải sẽ tha thứ cho em sao? Ngay cả cuối cùng hai người kết hôn rồi, Trần Vĩnh Hải cũng sẽ hận em mà thôi.”
“Cho nên em mới không lập tức giao tài liệu mật ra, em đang đợi, đợi một cơ hội.”